Khúc Cửu Nhất ăn xong bị đau bụng, đau quặn cả bụng.
Cũng do Khúc Cửu Nhất tham ăn.
Y và Tạ Tụ phi ngựa du ngoạn giang hồ, tới đâu thì tới, nghỉ đâu thì nghỉ, ngày tháng có thể nói là thư thái vô cùng. Bọn họ tới Nam Cương đầu tiên, rồi lại đi đường vòng tới Thiên Sơn. Đúng lúc ở Nam Cương phát hiện ra mấy cọng ớt thơm ngon cực kỳ cay, kiếp trước Khúc Cửu Nhất cũng thích ăn cay nhưng kiếp này ở Toái Ngọc Cung không hay ăn cay nên chỉ cất ớt vào trong bình, không có món gì thì lấy một cọng ra ăn với cơm.
Ngày hôm qua, y và Tạ Tụ nấu một nồi nấm rừng ở ngoài, nếm mấy lần, chẳng có hương vị gì nên Khúc Cửu Nhất lại lấy một cây ớt ra gặm. Cay cay tê tê, khai vị cực tốt, lỡ mồm một cái nên ăn thêm liền mấy cây.
Kiếp trước Khúc Cửu Nhất thích ăn cay, cũng ăn được cay nhưng thân thể của bây giờ thì lại chẳng ăn cay được. Nên kết cục của việc điên cuồng ăn cay chính là Khúc Cửu Nhất đau quặn cả bụng vào sáng hôm sau.
Cố tình lúc này Tạ Tụ lại chẳng ở đây.
Hôm qua nồi và nấm rừng họ dùng đều là mua lại cho nhà thợ săn gần đó, thợ săn nọ còn tốt bụng chỉ đường cho họ, miễn để họ lạc đường trong núi. Có qua có lại, Tạ Tụ định đi giúp khám bệnh cho nương của thợ săn này.
Buổi sáng, Khúc Cửu Nhất lại thích ngủ nướng cho nên Tạ Tụ đi mau thì lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559723/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.