Chương trước
Chương sau
Ơ?

Không phải ta nhổ thuốc ra rồi sao, sao còn đau?

Khúc Cửu Nhất cảm thấy ông trời có thể đang chơi y, chẳng lẽ y chưa nôn hết dược ra nên vẫn có hiệu quả sao?

Không đúng mà.

Y chắc chắn nhổ hết ra rồi.

Tay Tạ Tụ bắt đầu run rẩy, liên tục bắt mạch rất nhiều lần cũng chẳng bắt ra được gì, chỉ có thể bế Khúc Cửu Nhất lên, bay tới chỗ đại phu gần nhất.

"Cửu Nhất, em yên tâm chắc chắn không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi. Lạ quá, sao lại không có máu chảy ra?" Tạ Tụ sờ mấy lần, đều phát hiện không hề có máu chảy ra, không nên mà.

Nếu thực sự sẩy thai, Khúc Cửu Nhất hẳn sẽ ra máu mới phải.

"Ta... Ta nhổ thuốc đi rồi" Khúc Cửu Nhất được Tạ Tụ ôm chặt trong lòng, nghĩ nghĩ vẫn không cam lòng, trực tiếp kéo Tạ Tụ, "Đáng chết, ta vậy mà nôn thuốc ra rồi!"

Bây giờ y lại uống còn kịp không?

Tạ Tụ ngừng bước chân, không thể tin được nhìn Khúc Cửu Nhất, "Em... sao em lại khờ như vậy? Ta nói, uống thuốc rồi em sẽ tốt"

"Nhưng không phải huynh thích tiểu hài tử sao?"

"Nhưng ta càng thích em hơn!"

Huyết bồ đề kia nào dễ ăn như thế? Vị hoàng đế tiền triều kia tuy rằng sinh với cơ thể song tính nhưng hắn cũng chỉ sống tới 60 rồi qua đời. Mà Cửu Nhất là tông sư, sau này sẽ chạm tới đỉnh đại tông sư, nói sao cũng sẽ sống tới một, hai trăm tuổi. Nếu vì sinh con mà Cửu Nhất nằm trên giường bệnh triền miên, cả đời hắn cũng chẳng thể tha thứ cho mình được.

Khúc Cửu Nhất không đáp lời.

Y có hơi dỗi, vùi đầu trong ngực Tạ Tụ, "Huynh cứ coi như ta bị ma ám đi"

Giờ phút này Tạ Tụ cũng bất chấp mọi chuyện, chỉ có thể đưa Khúc Cửu Nhất đi khám đại phu trước, chờ mọi chuyện qua rồi lại từ từ nói với Khúc Cửu Nhất.

"Lưu đại phu, ông mau khám cho em ấy xem, em ấy luôn nói mình bị đau bụng" Tạ Tụ đi thẳng tới chỗ của đại phu phụ khoa nổi tiếng nhất trong vùng.

"Tạ thần y? Ngài tìm lầm người rồi" Lưu đại phu thấy Tạ Tụ bế người tới cho ông ta khám bệnh, hoài nghi chính mình có phải già rồi mắt mờ, não nghễnh ngãng hay không?

Tạ Tụ là thần y đệ nhất thiên hạ rồi nào cần ông ta khám bệnh nữa?



Hơn nữa, ông ta chuyên về phụ khoa, những mặt khác lại không biết nhiều.

"Không sai, chính là ông, mau nhìn xem" Tạ Tụ nắm lấy tay Lưu đại phu, "Mau bắt mạch, ta... Ta có hơi căng thẳng, cần bình tĩnh"

Lưu đại phu thấy lạ trong lòng nhưng vẫn thành thật bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất.

"Mạch tượng này... Công tử hẳn đã ăn phải thứ gì không nên ăn sao?" Lưu đại phu bắt mạch hai lần, phát hiện mạch đập mạnh mẽ, vốn chẳng có thương tật gì nhưng thấy Khúc Cửu Nhất đau không chịu được, hẳn là ngộ độc thực phẩm rồi*.

*Chỗ này ghi ăn hỏng bụng nhưng ai lại làm thế, để từ này có hơi hiện đại quá nhưng dễ hiểu xíu mà, các bạn gạch đá nhẹ nhẹ thoi không xây xong lô nhà vườn rồi =)))))

Chuyện nhỏ.

"Y uống thuốc phá thai"

Lưu đại phu suýt chút nữa giật đứt râu của mình.

Uống, uống cái gì cơ?

Thuốc phá thai?

Lưu đại phu nghiêm túc đánh giá Khúc Cửu Nhất mấy lần, nhìn tới độ Khúc Cửu Nhất dựng cả lông gà lông vịt.

"Chẳng lẽ thuốc phá thai này có tác dụng?" Khúc Cửu Nhất nhịn không được hỏi, "Nhưng ta đã nôn hết ra rồi, chỉ còn một ít ở cuống họng, sao sẽ có tác dụng mạnh như vậy?"

"Không, ta chỉ đang suy nghĩ, công tử ngài có thể là đầu óc có vấn đề, cần phải khám xem" Lưu đại phu nói thật, "Ngài là nam tử, uống thuốc phá thai làm gì? Thuốc phá thai có tính hàn, bây giờ thời tiết hay thay đổi, ăn bậy ăn bạ chắc chắn sẽ bị đau bụng. Nhưng thực ra bệnh về đầu của ngài e là không thể trì hoãn được nữa đâu"

"Lang băm!" Khúc Cửu Nhất trợn trắng mắt, "Tạ Tụ, đổi đại phu khác cho ta"

"Tạ đại phu, lão phu tài hèn học ít, tự ngài khám xem" Lưu đại phu cũng chẳng muốn so đo với một người đầu óc có bệnh, nếu không phải nể mặt Tạ Tụ thì ông chẳng khám cho người này đâu!

"Mong ông có thể mời thêm mấy đại phu tới, ta nghỉ ngơi một lát là được" Tạ Tụ nhìn tay của chính mình, đã không run rẩy nữa rồi nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.

"Được" Lưu đại phu khá nể mặt Tạ Tụ, "Ngài chờ một lát"

Một lát sau, mấy đại phu tới bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất một lần.

Vẫn có kết quả ấy, không sao cả, chỉ là ăn bậy thôi.

Một người như vậy, nếu ai cũng như vậy thì có hơi lạ.

"Ta tới thử xem" Tạ Tụ cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn, bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất.

Nét mặt của Tạ Tụ dần dần trở nên kỳ quái.

"Làm sao vậy? Có phải những lang băm đó thực sự học hành không ra đâu không? Nam nhân mang thai, họ không nhìn ra là bình thường" Khúc Cửu Nhất cố gắng giải thích, nhíu mày nhìn Tạ Tụ.

"Cửu Nhất, em thè lưỡi ra cho ta xem"

"A..." Khúc Cửu Nhất ngoan ngoãn thè lưỡi ra.

"Ta ấn bụng cho em, nơi nào đau thì em nói" Tạ Tụ để Khúc Cửu Nhất nằm xuống, ấn khắp bụng y.

"Huynh cẩn thận một chút" Trong bụng y không phải còn có hài tử sao?

Khúc Cửu Nhất trừng mắt liếc Tạ Tụ một cái.

"Cửu Nhất... Em hẳn không mang thai" Tạ Tụ im lặng nhìn Khúc Cửu Nhất hồi lâu mới nói.

"Cái gì?" Khúc Cửu Nhất suýt chút nữa nhảy dựng trên giường bệnh, "Không mang thai?

"Thực sự không mang thai" Tạ Tụ nghiêm túc nói, "Vừa rồi ta nhìn đầu lưỡi em, ấn bụng cho em, xác định em không mang thai. Trước đó, hẳn vì em uống thuốc, hơi thở hỗn loạn, thuốc phá thai kia có dược tính trái ngược nên hơi thở lại vững vàng lại rồi"

Mạch đập của Khúc Cửu Nhất thực sự rất tốt, không có vấn đề gì cả.

Có thể thấy được là vốn không có thai.

"Nhưng bụng ta lớn, còn nôn mửa!" Khúc Cửu Nhất không dám tin, hai người họ vậy mà có thể nháo ra chuyện rối tinh rối mù này?

"Này..."

"Có một số phụ nhân không có thai lâu năm, nếu có sự mong chờ không thực tế với hài tử thì đôi khi cũng sẽ xuất hiện tình huống mang thai giả" Tạ Tụ chọn lọc từ ngữ, khẽ nói, "Hẳn là Cửu Nhất em quá cố chấp với hài tử nên mới xuất hiện hiện tượng này. Hơn nữa, lúc ấy hơi thở của em không vững, ta quan tâm quá bị loạn cho nên..."

Cho nên từ đầu tới cuối, đây chỉ là một chuyện cười!

Khúc Cửu Nhất vốn chẳng mang thai, cũng chẳng cần uống thuốc phá thai gì cả!

Dẫu không uống thuốc phá thai thì hẳn chưa tới hai ngày, triệu chứng mang thai giả cũng sẽ dần biến mất.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ nhìn nhau cùng rơi vào trầm mặc.

Việc này nháo lớn rồi.

...................

Tạ Tụ lại đi lật y thư, đồng thời cũng trộn huyết bồ đề dạng phấn với ít thuốc khác cho nhóm động vật nhỏ giống đực bị thương uống.

Qua thời gian dài nghiên cứu phát hiện, Huyết bồ đề này chỉ có hiệu quả lúc tươi nhất, nếu phơi nắng rồi còn nghiền thành bột, về cơ bản chỉ có tác dụng với nữ tử. hơn nữa, người có nội lực càng thâm hậu thì Huyết bồ đề có hiệu quả càng thấp.

Cũng cùng là vô sinh nhưng những nữ tử võ lâm thế gia đó uống Long Phượng hoàn với những nữ tử quý tộc thế gia uống Long Phượng hoàn có tốc độ mang thai kém nhau mấy tháng.

Với võ công của Khúc Cửu Nhất, cho dù Khúc Cửu Nhất ăn hết cả một đóa Huyết bồ đề tươi mới thì cũng chẳng bị biến thành song tính, càng chẳng thể sinh hài tử được.

Nói cách khác, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng cần lo lắng những chuyện đó, chỉ cần y còn là tông sư thì chuyện như sinh hài tử hoàn toàn chẳng có liên quan tới y.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ vì chuyện này mà hai, ba ngày đều ngại thấy mặt người kia.

Hết cách, quá xấu hổ.

Tạ Tụ cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là đại phu vậy mà ngay cả có mang thai hay không cũng chẳng khám ra được, thực sự đáng xấu hổ, thực sự có lỗi với danh hiệu thần y đệ nhất thiên hạ của mình.

Khúc Cửu Nhất càng khỏi phải nói, lăn lộn bấy lâu hóa ra là mang thai giả, còn thề son sắt với Tạ Tụ chắc chắn mình mang thai, cuối cùng vất vả lắm mới có quyết tâm sinh hài tử mà kết quả toàn là tấu hề.

Mất mặt quá mất mặt, y thực sự không còn mặt mũi nào đi nhìn Tạ Tụ nữa.

Xấu hổ cả đời đều tụ lại hết trong chuyện này rồi.

Nhưng cuộc sống của họ lại ở dưới một mái hiên, còn đã thành thân rồi.

Vốn vì chuyện mang thai giả, họ hẳn đã có hai, ba tháng chưa gần gũi nhau, sau này ngày nào cũng có thể lăn giường mấy lần.

Vất vả lắm mới ăn chay được thì lại lập tức ăn mặn cũng thực sự có hơi tra tấn người khác.

Đêm tới, Tạ Tụ làm cho Khúc Cửu Nhất nồi lẩu canh chua y thích nhất, lại mua hết những đồ ăn vặt được đánh giá tốt trên thị trường, đưa hết cho Khúc Cửu Nhất.

"Cửu Nhất, chuyện trước đó là do y thuật ta chưa tinh thông, nếu em còn giận cứ đánh ta mấy cái cũng được"

"Nếu ta đánh huynh thật thì huynh toi rồi" Khúc Cửu Nhất bắt đắc dĩ nhìn vào mắt Tạ Tụ, "Hơn nữa, cũng là do ta, do ta tự biên tự diễn hơi nhiều"

Hết cách, đám người Toái Ngọc Cung kia luôn dùng ánh mắt "Mau chóng mang thai sinh tiểu cung chủ" nhìn y, trong đầu y lại nghĩ tới đủ truyện truyền thuyết mà nam nhân mang thai, đương nhiên không tránh được việc có hơi lo lắng, sau khi biết mình uống phải Long Phượng hoNF thì cũng không tránh được việc nghĩ nhiều.

Chỉ có thể nói, là ác ý của thế gian này quá lớn chẳng phải do y và Tạ Tụ.

"Trước đó, em nói em nhổ thuốc phá thai ra, ta thực sự rất tức giận" Tạ Tụ chần chừ một lúc, vẫn nói ra suy nghĩ của mình, "Ta nói rồi, ta không muốn hài tử, cho dù là của em và ta"

"Nhưng huynh không muốn còn tự đốt tiền giấy cho đứa nhỏ sao?"

"Em thấy rồi? Trách không được..." Tạ Tụ ý thức được Cửu Nhất hoàn toàn là vì mình mới nhổ thuốc đi, "Không, cho dù ta siêu độ cho nó, đốt tiền giấy cho nó, hoặc là ta làm lễ cho nó, ta có thể làm rất nhiều chuyện ta cho rằng ta có thể bồi thường cho nó, nhưng mà, ngay cả như vậy, ta cũng chẳng muốn em thực sự sinh đứa bé ấy ra"

Nếu hắn thực sự thích hài tử, hắn có thể đi nhận nuôi, Toái Ngọc Cung không thiếu nhất là hài tử.

Trên thế gian này có thể có rất nhiều người có hài tử nhưng bên người bọn họ sẽ chẳng có một Khúc Cửu Nhất.

"... Ta cũng chỉ nhất thời choáng váng" Khúc Cửu Nhất rối rắm mở lời, y cũng chẳng biết trước đó mình bị làm sao, y chỉ không muốn Tạ Tụ đau lòng mà thôi.

"Sau này ta sẽ trông coi kỹ đồ ăn của em" Trong lòng Tạ Tụ có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi thực sự đối mặt với Khúc Cửu Nhất, hắn lại chẳng nói được câu nào.

Chuyện hắn có thể làm được cũng chỉ có bầu bạn mà thôi.

"Lần sau huynh đừng đặt dược ở trong hòm thuốc của huynh nữa, chưa biết chừng ta sẽ uống phải" Khúc Cửu Nhất buồn bực không thôi.

"Được"

"Ta còn muốn đồ ăn vặt"

"Nhưng không thể ăn nhiều" Tạ Tụ lại chẳng nhường ở điểm này, "Ít nhất không được trễ nải cơm ngày ba bữa của em"

Được rồi, được rồi, lui một bước cũng đúng.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ bắt đầu có kè mặc cả với nhau chuyện ăn uống, nói xong, hai người nhìn đối phương, không hẹn mà cùng bật cười.

"Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành tư liệu đen tối của cả đời ta"

"Chỉ có ta biết"

"Sau này huynh không được lấy chuyện này ra để cười ta"

"Chắc chắn không"

"Ta muốn lên giường ngủ, huynh tới ngủ với ta, sẽ không có bé con nữa"

"Được"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.