🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh mắt lạnh lùng của cô làm Dịch Dương thoáng rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác như mình vừa nói điều gì sai lầm khủng khiếp khiến anh không dám thở mạnh, tim đập nhanh trong lồng ngực. Không khí trong xe trở nên ngột ngạt đến mức anh muốn mở cửa sổ để hít thở, nhưng sự hiện diện của cô khiến anh không dám hành động tùy tiện. Anh ngồi bất động, chờ đợi một lời phán quyết nặng nề. Nhưng rồi, điều anh không ngờ nhất đã xảy ra.

“Được thôi,” cô chậm rãi đánh tay lái, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước. Giọng nói khẽ vang lên, không nặng nề như anh tưởng tượng. “Em sẽ để anh xuống ở ngã tư phía trước.”

Dịch Dương không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy. Trái tim đang căng thẳng bỗng chùng xuống, một chút nhẹ nhõm len lỗi. Anh gật đầu cảm ơn, giọng điệu khẽ khàng, như sợ rằng bất kỳ lời nào thêm vào cũng có thể thay đổi suy nghĩ của cô.

Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cô bất ngờ rút điện thoại ra, từng động tác nhanh gọn, dứt khoát.

“Đội vệ sĩ đã vào vị trí? Theo dõi và đảm bảo an toàn cho anh ấy. Tôi không muốn có bất kỳ sơ suất nào.”

Những lời nói này vang lên như một cú sét đánh ngang tai Dịch Dương. Anh khựng lại, não bộ lập tức chạy đua để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Theo dõi? Vệ sĩ? Cô đang làm gì vậy? Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, chiếc xe đã dừng lại ở đúng ngã tư mà anh yêu cầu.

Cô không nói thêm một lời, chỉ liếc nhìn anh lần cuối bằng ánh mắt không thể đọc được. Đó là ánh mắt của sự kiên quyết, lạnh lẽo, nhưng lại có chút gì đó như một sự quan tâm khó diễn tả. Dịch Dương chỉ biết im lặng, bước xuống xe, và trong giây lát, chiếc Bentley đã lướt đi, để lại sau lưng anh một cơn gió lạnh lẽo và bóng dáng đầy bí ẩn của cô.

Anh đứng đó, ngẩn người nhìn theo hướng chiếc xe vừa rời đi. Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thực ra, hành trình của cô vừa mới bắt đâu.

Cô đánh tay lái vòng qua một con phố khác, nơi có quán há cảo tôm nổi tiếng mà cô đã cố tình ghé qua không biết bao nhiêu lần. Đó là món ăn yêu thích nhất của anh từ thời cấp 3. Ký ức những ngày xưa cũ ùa về, khi anh còn là một cậu thiếu niên cười rạng rỡ trong bộ đồng phục, hào hứng ăn từng miếng há cảo.

Mấy năm nay, cô đã không ngừng thử há cảo tôm ở rất nhiều quán, chỉ để tìm lại hương vị giống như những ký ức ngày xưa. Thơm mềm, ngọt mọng nước, mỗi lần thử là mỗi lần cô nhớ lại hình ảnh anh ăn há cảo say mê như thế nào. Nhưng cô chưa bao giờ nói ra điều này.

Trong lúc chờ làm há cảo, cô lại bấm điện thoại.

“Hạ, chuẩn bị sẵn sàng ở sảnh công ty. Dẫn anh ấy đến phòng Dự án trình diện, sau đó đưa lên văn phòng của tôi”

Giọng nói trầm tĩnh, nhưng mang theo uy quyền khiến người trợ lý đầu dây bên kia chỉ có thể đáp “vâng” mà không dám chậm trễ.



Khi hộp há cảo tôm được cẩn thận đóng gói, cô mang chúng về văn phòng chủ tịch. Không gian vốn lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn sáng trắng đơn điệu, nhưng hương thơm từ hộp đồ ăn lan tỏa, như xua tan phần nào sự cô độc.

Đúng lúc ấy, Dịch Dương được trợ lý Hạ dẫn đến. Anh thoáng bối rối, đôi mắt lấp lóe sự ngạc nhiên, không hiểu vì sao mình lại ở đây. Nhưng ánh mắt sắc lạnh của cô nhanh chóng kéo anh về thực tại.

“Ngồi xuống,” cô chỉ tay vào chiếc ghế đối diện, giọng nói không lớn, nhưng đủ để khiến anh không dám từ chối.

Anh lưỡng lự một lúc, nhưng rồi cũng làm theo. Trước mặt anh, cô từ tốn mở hộp há cảo tôm, từng miếng nhỏ xinh hiện ra. Hương thơm ấm áp như xoa dịu không khí căng thẳng.

“Ăn đi, cô đẩy hộp về phía anh, giọng điệu như ra lệnh.

Dịch Dương lập tức từ chối, cố gắng lấy hết can đảm để nói:

“Cảm ơn, nhưng anh vừa ăn sáng xong, không cần đâu.”

Ánh mắt cô thoáng lạnh đi, cả căn phòng như chìm vào bầu không khí căng thẳng.

“Dịch Dương, em đã chiều anh đủ rồi, giọng cô thấp xuống, nhưng từng từ đều mang theo áp lực đáng sợ. “Nếu anh còn không biết nghe lời, đừng trách em dùng quyền lực của mình ép anh làm trợ lý nhỏ trong phòng trợ lý. Khi đó, anh sẽ chỉ được phép ở bên cạnh em cả ngày, không rời nửa bước.”

Lời nói như một lời cảnh cáo, khiến Dịch Dương không dám chống đối thêm nữa. Anh cúi đầu, cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng há cảo tôm. Hương vị thơm mềm, ngọt mọng nước lan tỏa trong miệng khiến anh thoáng ngẩn ngơ.

Cô nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất điều gì đó mà anh không thể hiểu thấu.

“Chỉ là há cảo tôm thôi mà, đâu khó ăn đến vậy, cô cất giọng, thoáng chút trêu chọc, nhưng cũng mang theo sự dịu dàng mà cô cố giấu đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.