🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe cô nói một tràng dài, Dịch Dương vừa ăn vừa cố gắng tiêu hóa hết thông tin. Anh vừa nghe vừa thầm cảm thán trong lòng: "Đúng là chủ tịch có khác, quyền lực quá trời!" Nhưng bên ngoài anh chỉ dám khẽ "Ừm" một tiếng coi như đáp lại, rồi im lặng tiếp tục ăn bữa sáng. Anh lén lút nhìn cô một chút, vẻ ngoài điềm nhiên và giọng nói uy quyền của cô lại khiến anh cảm giác mọi lời cô nói như không có gì để bàn cãi.

Anh cố tập trung vào miếng steak trước mặt, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ: “Công ty lớn đúng là làm việc nghiêm túc thật, mới sáng sớm đã có lịch trình đầy đủ thế này. Nhưng mà... làm chung với chủ tịch kiểu này thì áp lực phải biết!”

Sau khi ăn xong phần steak, anh ngước lên nhìn cô, chần chừ một chút rồi hỏi:

“Vậy từ bây giờ anh sẽ làm việc ở đâu? Đến phòng Dự án trình diện hả?”

Anh vừa hỏi vừa tiện tay cầm ly nước cam trên bàn uống. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản như thường lệ, giọng nói không chút gợn sóng:

“Ừm, đến phòng Dự án trình diện, sau đó anh đến phòng làm việc của em.”

Ly nước cam vừa đưa đến miệng, Dịch Dương lập tức dừng lại. Anh hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi lại:

“Đến phòng của em? Em là chủ tịch, còn anh là thực tập sinh, thì đến đó làm gì?"

Nghe vậy, cô vẫn giữ vẻ mặt không đổi, nhẹ nhàng đáp:

“Từ bây giờ anh sẽ làm việc trong phòng của em.”

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng như sét đánh ngang tai. Anh chưa kịp phản ứng, ly nước cam đã tràn cả ra ngoài, một nửa còn đang trong miệng anh lập tức bị phun ra không kiểm soát.

Trong đầu Dịch Dương như muốn nổ tung: “WHAT THE... Hả? Thực tập sinh

mới vào ngày đầu đã được làm việc trong phòng chủ tịch? Cái gì đang xảy ra vậy? Bộ cô ấy muốn làm gì thì làm được luôn hả trời?!”

Nhìn cảnh tượng đó, cô hơi ngỡ ngàng. Lấy khăn giấy đưa đến trước mặt anh, cô hỏi:

“Có sao không? Uống từ từ thôi, không cần vội.”



Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, cầm khăn giấy lau miệng, gượng cười:

“Không... không sao, chỉ là uống nhanh quá nên có chút sặc thôi.”

Cô vẫn thản nhiên nói tiếp:

“Một lát nữa không cần trình diện cũng được, anh có thể lên thẳng phòng chủ tịch của em. Không cần sợ bị trễ.”

Dịch Dương ngước lên nhìn cô, lòng thầm oán: “Cái gì mà sợ trễ hả? Chủ tịch đang ngồi đây ăn sáng còn không thèm vội, thì tôi vội làm gì trời ơi!” Nhưng bên ngoài anh vẫn giữ thái độ lịch sự, đáp:

“Ừ, anh biết rồi.”

Bữa sáng kết thúc. Cô gọi bác quản gia dặn dò:

“Bác chuẩn bị tài liệu và túi xách của tôi, mang xuống xe trước nhé.”

Quản gia Lưu gật đầu, rồi quay sang anh, nói với vẻ lịch sự nhưng không giấu được ý cười trong mắt:

“Cậu Dịch Dương, cậu đưa balo cho tôi, tôi sẽ mang xuống giúp cậu.”

Nghe vậy, anh hơi lúng túng nhưng vẫn nhanh chóng đưa balo cho bác quản gia, lễ phép:

“Cảm ơn bác”

Cô thong thả đi xuống gara, nhưng khi quay lại không thấy anh đâu, cô nhíu mày, hỏi lớn:

“Anh đang làm gì vậy? Anh tính đi đâu?”

Dịch Dương đứng trước cửa chính, giật mình đáp:



“À..... anh tính đi bộ ra ngoài kiếm taxi.”

Bác quản gia đứng bên cạnh khẽ nhếch miệng cười, rồi lên tiếng giải thích:

“Cậu Dịch Dương, biệt thự này nằm tại Ngọc Lan Viên – khu biệt lập thuộc quyền sở hữu của cô chủ. Ở đây sẽ không có taxi hay phương tiện công cộng bên ngoài đâu.

Nghe vậy, Dịch Dương chỉ biết đứng ngẩn người, thầm than trong lòng: “Đúng là có tiền làm phiền được thiên hạ mà!” Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, lễ phép đáp lại:

“Dạ, cháu biết rồi. Vậy cháu xin phép đi trước ạ.”

Sau đó, anh vội vàng chạy theo cô xuống gara. Và khi bước vào, một cảnh tượng khiến anh choáng ngợp hoàn toàn: cả một dãy siêu xe lấp lánh, từ Lamborghini, Ferrari đến Aston Martin đều đầy đủ.

Ánh mắt Dịch Dương lướt qua từng chiếc, lòng ngưỡng mộ nhưng không dám để lộ ra quá nhiều. Dù gì anh cũng từng có một chiếc Porsche phiên bản giới hạn, nhưng đứng trước khối tài sản này, anh không thể không cảm thán: “Đúng là chủ tịch, khí chất khác người mà!”

Cô chọn chìa khóa, mở cửa chiếc Bentley Continental GT màu trắng bạc. Anh vừa bước vào xe đã cảm nhận được sự sang trọng, từng chi tiết nội thất đều toát lên vẻ xa hoa. Trong lòng thầm mê mẩn nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình thản.

Cô nhìn thấy vẻ mặt hơi ngơ ngác của anh, khẽ cười một cái, rồi chỉ tay về phía chiếc xe:

“Lên xe đi.”

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi biệt thự, đi ngang khu vườn rộng lớn với vô số loài hoa hồng rực rỡ. Dịch Dương ngắm nhìn qua cửa sổ, cảm nhận rõ sự xa hoa không tưởng. Anh thầm nghĩ: Đây đâu phải biệt thự, đây là cả một lâu đài!

Dịch Dương ngồi vào ghế phụ, lòng không khỏi cảm giác lâng lâng khi được ngồi trên siêu xe đắt đỏ. Anh lén nhìn qua cửa sổ, biệt thự dần lùi xa, nhưng vẻ hoành tráng của nó vẫn còn in sâu trong đầu. Một khu vườn đầy hoa hồng nhiều màu sắc rực rỡ làm anh không khỏi nghĩ: “Đây đúng là thế giới của người giàu mà!”

Khi xe đi được một đoạn, gần đến TNS thì anh chợt lên tiếng:

“Em... có thể dừng ở ngã tư phía trước rồi cho anh xuống được không?”

Câu hỏi của anh vừa dứt, cô quay sang nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng như đang thăm dò một điều gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.