Những ngày gần đây, bầu trời như cũng hiểu lòng người, cứ xám xịt và nặng trĩu. Không còn những buổi tan học cùng Dịch Dương đạp xe về nhà, không còn những cuộc trò chuyện bâng quơ khiến Bảo Châu mỉm cười. Thay vào đó, cô lặng lẽ thu mình vào góc bàn, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì cả.
Tin gia đình gặp khó khăn tài chính đến như một nhát dao cứa vào lòng cô. Cha mẹ cô nói rằng, việc đi du học sẽ là cách tốt nhất để cô có tương lai rộng mở hơn, cũng là một cách để giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình. Những lời ấy quẩn quanh trong tâm trí Bảo Châu, mỗi lần nghĩ đến việc phải rời xa mái trường, bạn bè, và... Dịch Dương, trái tim cô lại nhói lên.
Cô giấu nhẹm mọi chuyện, cố tỏ ra bình thường, nhưng chính điều đó lại khiến mọi thứ trở nên lạ lùng hơn.
Dịch Dương quan sát cô từ xa. Cậu không phải người giỏi đoán ý người khác, nhưng cậu hiểu rõ Bảo Châu hơn bất kỳ ai. Nụ cười của cô đã không còn trong trẻo như trước. Cậu bước đến gần, kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô.
"Lại trốn tránh anh nữa à?" Giọng Dịch Dương trầm thấp, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Bảo Châu giật mình, tay siết chặt cây bút trong vô thức. "Em... đâu có trốn tránh gì đâu." Cô gượng cười, ánh mắt thoáng tránh đi.
Dịch Dương nhíu mày, đẩy nhẹ tập sách của cô sang một bên để Bảo Châu buộc phải nhìn thẳng vào mình. "Nói đi, em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3740292/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.