Buổi chiều hôm ấy, bầu trời như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập đến. Tan học, học sinh túa ra khỏi cổng trường, ai nấy đều hối hả về nhà trước khi mưa kịp đổ xuống. Tiếng cười đùa rộn ràng hòa vào tiếng xe cộ, khiến khung cảnh trở nên sống động giữa làn gió chiều se lạnh.
Bảo Châu đứng nép vào một góc cổng trường, nhíu mày nhìn mây đen cuồn cuộn trên cao. "Sắp mưa to rồi..." cô thì thầm.
"Còn đứng đó làm gì, về nhanh thôi!" Giọng nói quen thuộc vang lên. Dịch Dương xuất hiện bên cạnh cô, chiếc ba lô vắt hờ một bên vai, ánh mắt hờ hững nhưng lại khẽ lộ vẻ lo lắng. Mái tóc đen nhánh của cậu hơi rối vì gió, trông có phần lôi thôi nhưng vẫn toát lên vẻ gì đó rất đáng tin cậy.
"Em... em định đi bộ về. Có vẻ không kịp tránh mưa rồi."
"Vậy thì để anh chở về. Xe đạp đây!" Dịch Dương hất cằm về phía chiếc xe đạp dựng gần hàng cây. Cậu nói bằng chất giọng tự nhiên, không một chút do dự, như thể đây là điều đương nhiên cậu phải làm.
"Anh không mệt à? Nhà em gần mà..."
"Lằng nhằng quá, lên đi!" Dịch Dương nhướng mày, giọng có chút ra lệnh. Cậu bước tới kéo nhẹ tay Bảo Châu, dẫn cô lại gần chiếc xe đạp.
Bảo Châu ngập ngừng ngồi lên yên sau, hai tay nắm chặt vạt áo. "Vậy... đi từ từ thôi nhé."
"Biết rồi!" Dịch Dương bật cười, đạp xe chầm chậm rời khỏi cổng trường.
Đường phố buổi chiều vắng lặng hơn thường ngày. Tiếng lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3740291/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.