Chiều hôm đó khi Giai Kỳ đến lớp thì nghe được tin từ các bạn học khác trong lớp rằng Bảo Ngọc bị thương phải nhập viện, sau khi tan học liền tức tốc chạy đến bệnh viện thăm cô.
Vừa mở cửa phòng ra liền lao vào, với gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem mà nhào vào lòng cô đang ngồi trên giường bệnh mà nói: "Bảo bảo ơi mày có làm sao không hả? Tao chỉ mới nhờ mày đổi ca trực một hôm thôi sao lại ra nông nổi này."
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy con thỏ nhỏ vùi hẳn đầu vào người mình mà khóc, đến khi định hình lại rồi thì mới lên tiếng dỗ dành: "Nè mày bị sao vậy, sao lại khóc nước mắt nước mũi tèm lem như này, tao đâu có bị làm sao chỉ là bất cẩn nên chầy xước nhẹ một chút thôi."
Nói đến đây Giai Kỳ mới ngẩn đầu lên nhìn thì thấy trên đầu cô đang quấn một miếng băng gạc trắng to quanh đầu, miệng với thương còn mới nên bông gạc có chút ướt và hiện rõ màu của máu nên trông cô quả là rất đáng thương.
"Mày nói xạo, rõ ràng là đầu còn chảy máu thế kia mà bảo không sao mày tưởng tao là con nít lên ba hả."
"Này là mày tự nhận đấy nhé, tao không có biết gì đâu á thì bác sĩ bảo tao là không sao nên tao mới nói mày là không sao chứ ai mà thèm lừa gạt gì mày."
"À nhưng mà có chuyện gì xảy ra, tao chỉ mới nhờ mày trực thay buổi chiều có một hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3739492/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.