Dương Thiên Vấn ở nguyên đó chờ ba ngày, vẫn không thấy Lôi Áo ra ngoài như cũ, vì vậy đem Tiểu Bạch từ trong tiên phủ ôm ra ngoài, cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu vừa chờ đợi.
"Lão đại, ngươi thật đúng là chịu nhường cả thần điện này cho Lôi Áo?" Tiểu Bạch dựa ở trong ngực Dương Thiên Vấn, tùy ý Dương Thiên Vấn vuốt lông, thoải mái mà nhắm mắt lại, linh hồn truyền âm nói.
" Thần điện này vốn không phải là của ta, sao không bỏ được chứ. Hơn nữa, chuyện thời kỳ thượng cổ này rất khó để tính toán rõ ràng, ta cũng không muốn vô duyên vô cớ mà cuốn vào trong ân oán thời kỳ thượng cổ. Thực lực của chúng ta vẫn còn hơi yếu, hiểu chưa?" Dương Thiên Vấn dụng tâm ** trả lời.
"Ồ, hiểu rồi, nhưng chúng ta vất vả đi vào một chuyến, chẳng lẽ cũng không có chút chỗ tốt thực tế sao?" Tiểu Bạch tiếp tục hỏi, trong giọng nói vô cùng không cam lòng.
"Ha ha, đợi đến khi Lôi Áo ra ngoài, ngươi cho rằng hắn sẽ không thể hiện một chút sao? Hơn nữa, Lôi Áo tuyên thệ từ nay về sau hiệu trung với ta, nếu hắn chiếm được truyền thừa của chúa tể thẩm phán, không nói tới sau này ta có một thuộc hạ là chúa tể tương lai. Nói tới, ta đây gọi là đầu tư lâu dài, hiểu chưa?" Dương Thiên Vấn dạy Tiểu Bạch.
"Ừm... Lão đại đúng là lão đại, quả nhiên anh minh". Tiểu Bạch vừa nghe liền hiểu.
" Chúng ta chờ xem". Dương Thiên Vấn nói xong, cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010895/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.