Trong Trúc lâu tiếng đàn tuy ngừng lại thế nhưng bầu không khí cũng chẳng phải hài hòa. Dương Thiên Vấn không thích loại bầu không khí này vì hắn không có quyền chủ động. Đây là kiểu không khí bị người quản chế và uy hiếp.
"Nói đi". Dương Thiên Vấn đầu tiên đánh vỡ trầm mặc nói.
"Không biết Dương công tử đối thời chúng thần đại chiến thời thượng cổ biết được bao nhiêu?" Minh Nguyệt nhẹ giọng mở miệng nói.
Dương Thiên Vấn nghe xong thì cảm thấy khó hiểu. Hỏi xa xôi thế để làm chi vậy tuy nhiên vẫn hồi đáp: "Biết một ít thôi. Thượng cổ nhất chiến chúng thần ngã xuống. Thẩm Phán Chủ Tể cũng bởi vậy mà ngã xuống, Lôi Thần Nhất Tộc cũng bị suy tàn còn những cái khác thì ta không rõ ràng lắm. Dù sao ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi".
"Chiến tranh là bởi vì muốn thỏa mãn dã tâm của người cầm quyền đồng thời cũng là bởi vì lợi ích. Dương công tử có biết thượng cổ đại chiến xảy ra vì tranh giành lợi ích gì không?" Minh Nguyệt mở miệng hỏi.
"Không biết". Dương Thiên Vấn lắc đầu nói. Lợi ích, cái gì lợi ích chứ.
"Lẽ nào ngươi không thấy kỳ quái hả? Chuyện gì có thể khiến cho mười bốn vị Chủ Tể và vô số cường giả Thần giới tranh cướp chứ", thanh âm Minh Nguyệt nhu hòa nhưng lộ ra mị lực đặc thù nói.
"Vậy ngươi nói nghe một chút đi. Ta nghĩ Chủ Tể và Thần Hoàng chênh lệch với nhau sợ là không nhỏ nên dạng lợi ích gì có thể khiến cho toàn bộ cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010697/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.