Lâm Dược ngồi trước bàn, miễn cưỡng chống đỡ không cho mí mắt trĩu xuống, nhưng cho dù vậy, vẫn liên tục ngáp mãi không ngừng.
Hôm qua y bị đánh thức trong lúc ngủ, tiếp theo đến bệnh viện lại đánh mộttrận, sau đó thì suy nghĩ làm sao kiếm tiền, thật sự rất mệt.
Đương nhiên, người nếu vực tinh thần thì mấy cái này có là gì. Ban đầu khi yngồi trên bàn bài cũng tập trung tinh thần cao độ, nhưng chơi hết vánnày tới ván khác, tinh thần của y cũng chậm rãi thả lỏng, dù sao y chỉcần làm theo chỉ huy của Caesar ném chip hoặc bỏ bài là được, muốn theohay muốn thách thức, đều không cần y bận tâm, hơn nữa Caesar chỉ huykhông bao giờ sai, tuy bề ngoài y thua cũng nhiều, nhưng mỗi lần thuađều không bao nhiêu, mỗi lần thắng hả, chính là thắng đậm, hiện tại tính lại, y đã thắng được khoảng sáu bảy mươi ngàn rồi.
Là người thìđều có máu cược, Lâm Dược cũng có, nhưng trước giờ y không mấy hứng thúvới chơi bài, bình thường chơi với mấy người trong đơn vị cũng chỉ là do y thích náo nhiệt.
Mà trong sòng bài này, tuy có thể liên tụcnghe tiếng mạt chược kế bên, tiếng đổ xúc xắc rồi kêu la, nhưng bên bànpoker này thì rất an tĩnh, an tĩnh tới mức y chỉ muốn ngủ, sỡ dĩ khôngngủ, hoàn toàn là vì còn có tám mươi ngàn đang treo lơ lửng, nếu khôngcho dù đang ở sòng bài, cũng khó bảo đảm y không thật sự chợp mắt mộttí.
“Lạc Lạc à, lẽ nào anh không có công phu nghe tiếng phân biệt hả? Đáng lý ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-bai-cuoi-cung/51368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.