Lâm Dược ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, trên bàn trà trước mặt bày trái câyhạng nhất, trái cây đều đã gọt vỏ, xanh vàng phối hợp, còn đặt cái nĩamàu bạc. Là Hồ Ái Bình vừa bưng lên, bưng đồ xong, bà liền vào phòng,trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Dược và ba y.
Lâm Dược cắn vàihạt dưa, lại xiên một miếng trái cây. Lâm Kiến Thiết ngồi bên cạnh nhìny, vừa được an ủi vừa thấy đau lòng. Đứa con nhỏ xíu năm đó, hiện tại đã lớn thế này rồi. Nhưng vẫn như xưa, ăn uống như hổ đói, hơn nữa luônthích ăn mấy thứ phối hợp với nhau.
“Tiểu Dược, con cũng đã hai mươi tám rồi…”
“Hai mươi bảy! Tuy con cầm tinh con gà, nhưng sinh năm 82.”
“Được được được, hai mươi bảy, nhưng cũng không nhỏ rồi, còn chưa tìm bạn gái. Chuyện này, dì Hồ của con nói…”
“Ngừng, bảo dì Hồ đừng phí sức nữa, ba cũng không cần lo lắng, con sẽ không lấy phụ nữ, ba cũng không cần lo lắng tuyệt hậu, không phải còn có Lâm Hàmsao?”
“Con nói gì vậy hả, tiểu Hàm là con của ba, con không phải là con của ba sao? Ba biết con trách ba…”
“Được được được, con là con ba, có chuyện này, gần đây con muốn ra ngoài mộtchuyến, đây là thẻ ngân hàng của con, mật mã là sinh nhật của mẹ, nếu ba cần gì thì cứ đi rút.” Y nói xong, lấy thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đứng lên, “Được rồi, con phải đi rồi, ba không cần tiễn.”
LâmKiến Thiết ngây ra, thấy y thật sự đi ra ngoài, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-bai-cuoi-cung/1978299/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.