Buổi tối, Thích Vy ngồi trước màm hình của chiếc laptop cũ kỹ của mình, soạn thảo đơn xin thôi việc. Dù sao đi nữa, bị đuổi việc cũng phải đường hoàng chính chính viết đơn, không thể nào để ghi trong hồ sơ là bị đuổi việc do câu dẫn lãnh đạo không thành công được.
Mà cho đến khi Doãn Trạch nhìn lên khuôn mặt dăm chiêu của cô liền nhẹ nhàng ôm cô về giường ngủ.
- Vy Vy, nếu em muốn nghỉ làm theo ý ông nội, vậy ở nhà anh nuôi em.
- Tôi muốn đi làm.
- Vậy anh sẽ sắp xếp công việc ở một nơi khác cho em, đợi ông ngoại về Mỹ rồi anh lại đón em về.
- Doãn tổng, anh như vậy là dối trên lừa dưới. Hơn nữa, tôi cũng muốn làm công việc của mình nghiêm túc, không hề muốn nay chỗ này, mai chỗ kia, việc đó rất bất công. Tôi muốn ổn định, sau này tôi còn phải lo cho tương lai, cho dì Tống, cho em gái của mình nữa.
- Vy Vy, em yên vị ở bên anh không được sao? Anh đã nói rồi, anh cần em tự nguyện ở bên anh, giống như là những ngày qua anh và em ở bên cạnh nhau rất êm ả.
- Làm gì có cuộc đời nào êm ả không có sóng gió chứ. Chúng ta có lẽ dừng lại được rồi.
Lời nói của Thích Vy thốt ra chính là điều mà Doãn Trạch tức giận nhất. Điều anh muốn ở cô chỉ là ở bên cạnh cô, hai người bình bình an an đến khi tóc bạc. Con người anh chưa bao giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh/3422383/chuong-14.html