Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.
Lúc Thẩm Nhất Minh vừa hoàn thành xong câu nói của mình, ngay lập tức trong đầu Trì Việt chỉ còn sót lại một câu này.
Đa số những người học nghệ thuật đều mang dáng vẻ có chút kiêu ngạo. Nghệ thuật không giống như khoa học và công nghệ có tiêu chuẩn đáp án, đúng là đúng, sai là sai. Mà nghệ thuật chính là loại cảm xúc trừu tượng, là kinh nghiệm, không thể cân đo đong đếm bằng một tiêu chuẩn thống nhất được.
Trì Việt biết Thẩm Nhất Minh sớm muộn gì cũng sẽ làm khó Giang Tiệm Đông, mà hiển nhiên hắn cũng đã đoán được.
Thẩm Nhất Minh cười hì hì nhìn Giang Tiệm Đông nói: "Em trai nhỏ à, theo giáo sư Niếp lâu như vậy rồi, có phải cũng nên thể hiện chút gì cho mọi người không?
Giang Tiệm Đông hơi gật đầu, hào phóng đi lên vị trí sân khấu nói: "Được."
Hắn quay đầu hỏi giáo sư đứng bên cạnh: "Có thể cho em thử một đoạn không?"
Giáo sư Niếp đồng ý, lui sang bên cạnh nửa bước, để lại cây đàn piano cho hắn.
Làm khó thì làm khó, Giang Tiệm Đông cũng không sợ anh ta. Sau khi thử vài nốt nhạc đệm, Giang Tiệm Đông rất tự nhiên mở miệng, giọng hát của hắn thực sự khiến người khác cảm thấy bất ngờ, mới đầu nghe sẽ có chút lạnh lùng nhưng sau lại thấy được sự khống chế cảm xúc trong đó.
Ngay khi hắn vừa cất lời, cả phòng học im lặng trong nháy mắt. Sau đó Trì Việt nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
"Oa, cách lấy hơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-trang/465162/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.