Giáo sư Niếp hiện tại đã thay đồ, cách ăn mặc khác so với lúc ở trên tàu. Mái tóc được chải tỉ mỉ cẩn thận vuốt ra đằng sau, trên người mang một thân quần áo đuôi én được cắt tỉa vừa vặn, giày da sạch sẽ không chút tì vết.
Trì Việt hơi sửng sốt, có chút phản ứng không kịp. So ra thì sự tương phản này quá lớn nhưng cậu cũng hiểu rõ, đây chính là người mà bọn cậu đã gặp vào buổi sáng.
Trì Việt có chút lắp bắp: "Niếp... Giáo sư Niếp Niếp?"
"Tôi không phải là "Giáo sư Niếp Niếp", chỉ có một chữ "Niếp" thôi." Giáo sư Niếp chậm rãi sửa lại họ của mình, "Chính thức giới thiệu một chút, kẻ hèn này họ Niếp, tên Vĩnh Xán, là giáo sư khoa thanh nhạc của Học viện Âm nhạc Bắc Kinh."
Lúc này giáo sư Niếp hoàn toàn khác biệt so với lúc còn ở trên xe lửa, không chỉ là cách ăn mặc mà cả khí chất nữa. Đứng trong phòng học, cậu hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng hòa ái, thận thiện ở nhà ga nữa, thay vào đó là một loại tự tin có sẵn trong xương cốt. Hoặc có thể nói là một loại cảm giác về khoảng cách, ở nơi này, ngài ấy là tuyệt đối là vương giả.
Giáo sư Niếp còn có tiết học nên sau khi trò chuyện đơn giản với hai người liền đi tới bục giảng. Trong nháy mắt, khi ông bước lên nơi thuộc về mình, bầu không khí trong lớp học liền thay đổi, học sinh vốn đang ngồi uể oải ngay lập tức đã thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, một câu nhỏ xíu cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-trang/465161/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.