Doãn Khả Vy lặng lẽ đi đến bên cạnh Lữ Thiên Luân kéo ghế ngồi xuống, trong lòng vẫn còn thấp thỏm không yên.
Một bữa hồng môn yến này thật sự là khó nuốt trôi mà.
Liếc mắt nhìn gã đang ngồi bên cạnh, cô bất giác bĩu môi.
Hắn ấy vậy mà tỏ ra vô cùng vui vẻ, toác miệng cười không ngừng, giống như hai người đối diện mới là ba mẹ ruột của hắn, còn cô mới là con dâu cần phải khép nép.
Lại liếc mắt nhìn ba mẹ Doãn.
Chậc, một người tung một người hứng sao mà hào sảng đến vậy, liên tục gắp đồ ăn cho hắn, miệng cũng không ngừng nghỉ: A Luân, con ăn cái này. A Luân con ăn kia. A Luân con đừng khách sáo, cứ xem như đang ở nhà. Vân vân và mây mây...
Rồi thì đứa con gái ruột như cô bị quăng đi xó xỉnh nào rồi cũng không biết.
Doãn Khả Vy một tay chống cằm, một tay cầm muỗng khuấy đảo chén cháo nhìn một màn kịch sống trước mắt mà muốn no rồi.
Giống như cảm nhận được người bên cạnh đang không vui, Lữ Thiên Luân nhìn sang, khoé miệng khẽ cong lên, tỏ ra vô tội: "Em sao vậy? Không ngon miệng sao? Đồ ăn cô làm rất ngon mà!"
Hứ, nịnh hót cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Trông cái bản mặt mới đáng ghét làm sao. Cô thật sự muốn đấm cho hắn một cú đấy!
Doãn Khả Vy buông cái muỗng trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Nhìn thôi cũng thấy no rồi."
Mẹ Doãn nhíu mày: "Con còn chưa ăn miếng nào mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778467/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.