Lữ Thiên Luân cũng có cảm giác tương tự đối với người con gái trước mắt.
Vẻ đẹp của cô tuy không quá diễm lệ nhưng lại tinh tế và thanh thuần. Nhất là đôi mắt hạnh to tròn đen láy như xoáy sâu vào lòng hắn, muốn nhìn thấu tâm tư của hắn khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Trước đây cô luôn đeo kính che đi đôi mắt xinh đẹp này, bây giờ cô lại phơi bày ra chẳng khác nào muốn câu mất hồn phách của hắn.
Lại thêm đôi môi hồng nhuận căng mọng cứ bày ra trước mắt hệt như đang mời gọi hắn đến yêu thương khiến yết hầu hắn không khỏi khô khốc mà trượt lên trượt xuống.
Hắn tự hỏi chính mình: nếu như hôn xuống thì sẽ có cảm giác gì? Hẳn sẽ vô cùng mềm mại và ngọt ngào nhỉ?
Mặc dù tâm can đang nhộn nhạo nhưng hắn biết, hiện tại chưa phải lúc. Hắn nhất định phải kiềm chế nếu không sẽ khiến cô sợ hãi bỏ chạy, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Bàn tay hắn chậm rãi đưa lên nắm lấy cằm của cô, bạc môi khẽ nhếch nở nụ cười tà mị: "Vy Vy, anh nên hiểu lời em nói như thế nào đây?"
Doãn Khả Vy nhìn thẳng vào mắt hắn không chút e dè, cười như không cười: "Anh nói xem?"
Hắn cũng bắt chước điệu bộ của cô, treo nụ cười như có như không: "Em đừng quên anh là đàn ông. Một khi dám chọc ghẹo thì phải có can đảm nhận lãnh hậu quả."
Mày liễu của cô chợt nhướn lên, khoé miệng vẽ thành đường cong rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778466/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.