Mặc dù thức cả đêm nhưng vì ngày đầu tiên ở nhà Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân bảy giờ đã xuất hiện trong phòng khách để hai vị trưởng bối có cái nhìn tốt về hắn.
Đúng là trời không phụ lòng người, ba Doãn thấy hắn dậy sớm như vậy thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "A Luân à, sao dậy sớm vậy con? Đêm qua ngủ trễ, sao không ngủ thêm một lát rồi hẵng dậy, còn đang tuổi ăn tuổi lớn đấy!"
Hắn nhe răng cười: "Vâng, cảm ơn bác trai. Con dậy sớm quen rồi, bình thường những ngày đi học còn dậy sớm hớn nữa mà."
Ba Doãn ngẫm nghĩ một chút cũng gật đầu: "Ừ, đúng thật. Mọi ngày giờ này con đã đến đây đón Vy Vy đi học rồi. Ài, thật vất vả cho con."
Thử nghĩ mà xem, sáu giờ ba mươi thằng nhóc này đã có mặt ở nhà họ rồi, lại không biết phải mất bao lâu để di chuyển từ nhà nó đến đây. Tính ra có khi chưa sáu giờ nó đã phải dậy rồi ấy chứ!
Cũng may hằng ngày gọi nó qua cùng ăn sáng, nếu không nó lại mất thời gian chạy từ chỗ này đến chỗ kia, không chừng còn phải dậy sớm hơn nữa.
Ông âm thầm tự tán dương mình: "Gọi nó đến cùng ăn sáng đích thực là một quyết định vô cùng sáng suốt. Mai mốt bảo vợ làm nhiều món ngon tẩm bổ cho nó mới được."
Lữ Thiên Luân nhìn ba Doãn lắc đầu cười: "Không đâu ạ, là bạn trai cô ấy, ngoài việc đưa đón ra con có làm được gì đâu. Bác không trách con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778395/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.