Doãn Khả Vy không khỏi chấn kinh khi nghe những lời mật ngọt của người đang ôm mình.
Nói không cảm động là giả nhưng mà không dễ tin chút nào. Hắn thế nhưng đã thích cô từ năm lớp mười, vậy mà cô lại nhút nhát tự mình bỏ lỡ người thích mình từ kiếp trước.
Cô ôm miệng khóc nấc, khoé mi bất giác nhạt nhoà tự lúc nào, nước mắt cuối cùng cũng không cầm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Cũng may cô được trọng sinh, ông trời lại chiếu cố cho cô có được mọi thứ đã bỏ lỡ. Đời này của cô, như vậy là đã đủ!
Nhìn thấy người trong lòng cảm động đến rơi lệ, đáy lòng Lữ Thiên Luân mềm mại lại ấm áp. Hắn đưa tay lau đi giọt lệ nơi khoé mắt cô, ôn nhu nói: "Không khóc, hôm nay là ngày vui của em, khóc sẽ không may mắn."
Lời an ủi của hắn chẳng những không khiến cô ngưng khóc mà còn khóc lớn hơn. Có lẽ từ ngày cô có ý thức đến giờ, hôm nay là ngày cô khóc thảm thương nhất, lại là khóc trước mặt người đàn ông mà cô yêu.
Vẫn biết là khó coi chết đi được nhưng mà cô thật sự không cầm lòng được, ai biểu hắn là thủ phạm làm cho cô khóc chứ? Muốn trách thì cứ trách hắn đi!
Lữ Thiên Luân luống cuống ôm cô vào lòng, ra sức dỗ dành: "Ngoan, không khóc, còn khóc nữa anh sẽ ức hiếp em thật đấy!"
Doãn Khả Vy dang tay ôm lấy hắn, nức nở thêm một hồi rồi cũng trở lại là chính mình.
Hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778389/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.