"A Luân!"
Doãn Khả Vy một lần nữa gọi tên hắn mới khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng rời khỏi người cô ngồi xuống giường, đưa tay lên cào loạn tóc mình, gương mặt cũng nhăn nhó biến dạng.
Thân ảnh trước mắt biến mất, sức nặng đè lên cơ thể cũng mất đi, thần trí Doãn Khả Vy cũng dần dần thanh tỉnh.
Quay đầu nhìn người đàn ông nửa mình trần đang ôm đầu tự trách, cô lặng lẽ thở dài. Đã đến nước này mà hắn cũng không xuống tay được, thế thì cô nên mừng hay nên khóc đây?
Đàn ông quân tử là tốt, nhưng quá quân tử đối với người phụ nữ của mình thì cần phải xem xét lại.
Đã hai lần rồi, nếu như đến lần thứ ba vẫn cứ như thế, hắn không bị chết nghẹn thì cô cũng tức mà chết đấy.
Được rồi, cô lại đành phải đến an ủi hắn thôi chứ biết làm sao? Ai biểu người đàn ông của cô đáng yêu như thế chứ!
Doãn Khả Vy chậm rãi ngồi dậy, từ từ tiến đến phía sau lưng Lữ Thiên Luân, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, tựa đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "A Luân, không cần khổ sở như vậy."
Hắn ôm lấy cánh tay của cô, khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, anh xin lỗi, anh lại không kiểm soát được chính mình nữa rồi."
Cô trúc trắc lắc đầu: "Anh không có lỗi, đừng hở chút liền xin lỗi. Là do em tự nguyện!"
Hắn gỡ tay cô ra, sau đó quay người lại đối mặt với cô, hai tay ôm lấy gương mặt cô, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778387/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.