Chương trước
Chương sau
La Trọng Huy trở về phòng khách sạn không bao lâu thì Trình Như Ngọc cũng thức giấc.

Cô nàng khẽ cử động thân mình, cơn đau nơi hạ thân truyền đến khiến mày liễu cũng phải nhăn lại, âm thầm chửi rủa: "Bà nó chứ, cả người giống như bị xe tăng cán qua vậy, đau chết mất."

Cố gắng lê tấm thân đau nhức ngồi dậy, cái eo bị vặn một cái, trên trán Trình Như Ngọc tức thì rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô nàng tức tối chửi thành tiếng: "La Trọng Huy, anh là tên cầm thú!"

Người nào đó đang ngồi ở sofa xem tư liệu, được điểm danh liền buông thứ đang cầm trên tay xuống, đứng lên đi về phía giường.

Dừng lại bên cạnh Trình Như Ngọc, La Trọng Huy từ trên cao nhìn xuống gương mặt động lòng người mà cậu ta đã xém chút bỏ lỡ, khoé miệng vẽ lên đường cong, nhướn mày nói: "Em nói ai là cầm thú?"

Trình Như Ngọc có chút sợ hãi, rụt cổ lại, nắm chặt lấy chăn che kín người, nghểnh cổ nói: "Nói anh đó. Cầm thú! Không biết thương hoa tiếc ngọc."

Đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt ửng hồng của cô, cậu ta cười như không cười: "Bị chụp cái mũ to như vậy, tôi hẳn phải chứng minh một chút xem bản thân có đúng như lời em nói hay không nhỉ?"

Trình Như Ngọc sợ hãi lùi về sau, lắp bắp nói: "Anh... Anh... Anh muốn làm gì?"

Cậu ta bò lên giường, áp sát cô vào đầu giường: "Em nói xem?"

Nhận ra bản thân không còn đường lui, Trình Như Ngọc mím môi nhắm chặt mắt nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy người nào đó làm ra hành động gì, cô từ từ mở mắt ra, lại thấy La Trọng Huy đang nhìn cô cười đầy ngả ngớn, cô liền biết bản thân đang bị cậu ta trêu chọc.

Cô trợn trừng mắt nạt nộ: "La Trọng Huy, anh bỡn cợt tôi!"

Cậu ta nhếch môi cười: "Tôi không làm gì em, em hình như có vẻ rất thất vọng nhỉ?"

"Cút!" Trình Như Ngọc nghiến răng ken két.

La Trọng Huy cười thành tiếng: "Em nỡ đuổi tôi thật sao? Dù gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em đấy!"

Trình Như Ngọc nhếch mép cười khinh bỉ, quyết không nhượng bộ: "Đầu tiên không có nghĩa là cuối cùng, anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Hôm qua là vạn bất đắc dĩ, cứ xem như bị chó cắn một cái là xong. Ra khỏi căn phòng này, tôi và anh chẳng có gì ràng buộc cả, xem như tình một đêm là được rồi."

Nghe cô nói vậy, sắc mặt La Trọng Huy bỗng chốc sa sầm. Vẫn biết cô vốn không tim không phổi, nhưng cậu thật sự nghe không lọt tai, thậm chí vô cùng tức giận.

Cái gì mà đầu tiên không có nghĩa là cuối cùng? Vẫn còn ở trên địa bàn của cậu ta mà cô dám nói những lời thách thức trắng trợn như vậy, chẳng khác nào đang khiêu khích tính nhẫn nại của cậu?

Xem ra, không cho cô nàng này một bài học, cái miệng nhỏ kia sẽ không thể thốt ra được câu từ nào hay ho đâu.



La Trọng Huy chống tay lên đầu giường, giam giữ Trình Như Ngọc trong lòng mình, đáy mắt ánh lên tia chết chóc khiến cô nàng không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Cậu ta cúi thấp đầu, chỉ cách gương mặt cô một gang tay, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Xem như bị chó cắn? Tình một đêm? Trình Như Ngọc, em xem tôi là gì hả?"

Cô có điểm chột dạ nhưng nhận ra bản thân ở kèo trên, mạnh miệng chống chế: "La Trọng Huy, anh đừng quên tôi là người giúp anh, mà người chịu thiệt còn là tôi đấy! Tôi không bắt anh chịu trách nhiệm, anh phải nên vui mừng mới phải, bây giờ lại xem mình như người bị hại?"

Đáy mắt La Trọng Huy tối đi vài phần, nhưng rất nhanh liền biến chuyển, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đối diện ở khoảng cách gần trong gang tấc. Đưa tay lên giữ lấy chiếc cằm thon gọn của cô, cậu ta nghiêm túc nói: "Nếu tôi nói tôi muốn chịu trách nhiệm thì sao?"

Nhìn sắc mặt cùng giọng điệu nghiêm nghị của La Trọng Huy, Trình Như Ngọc chợt thấy bối rối, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc vô cùng mâu thuẫn, nửa vui mừng, nửa không tin, tự hỏi chính mình vì sao.

Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu: cô thích cậu ta!

Cô bất giác cảm thấy hoảng hốt. Cô thật sự thích gã này sao? Nếu không thích, cô sẽ không dễ dàng cùng cậu ta làm chuyện kia, chỉ là cậu ta còn thích Doãn Khả Vy hay không, có chút xíu nào thích cô không hay chỉ vì hai người đã xảy ra quan hệ nên mới muốn chịu trách nhiệm?

Không, nếu vì muốn chịu trách nhiệm mà không có tình cảm với nhau, như vậy chỉ làm khổ nhau thêm mà thôi, chi bằng cứ xem như giữa hai người chỉ là chuyện ngoài ý muốn, quên đi là xong, cô cũng không quá coi trọng trinh tiết nên thôi cứ bỏ đi.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Trình Như Ngọc gạt bỏ tay La Trọng Huy, sắc mặt trầm trọng, kiên định nói: "Không cần."

Cậu ta nhíu mày: "Nhưng mà đêm qua tôi với em..."

La Trọng Huy còn chưa kịp nói hết câu, Trình Như Ngọc đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói pha chút phẫn nộ cùng kiềm chế: "Tôi nói không cần. Chỉ là tai nạn mà thôi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Chúng ta vốn không có tình cảm với nhau..."

Lần này đến lượt La Trọng Huy cắt ngang: "Ai nói tôi không có tình cảm với em?"

Hai mắt Trình Như Ngọc trợn tròn nhìn người trước mặt, sau đó cười tự giễu: "Anh có tình cảm với tôi? Đừng dối lòng mình như thế! Anh chẳng phải thích Doãn Khả Vy hay sao?"

"Đó là chuyện của trước kia. Tôi đã chẳng nói với em tôi đã bỏ cuộc rồi hay sao?"

Cô cười khẩy: "Vậy thì sao? Có liên quan gì đến tôi?"

La Trọng Huy lại một lần nữa bày ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Trình Như Ngọc, em nghe cho rõ, không cần biết em có tin hay không, nhưng bây giờ người tôi hiện tại thích là em."

Từ ngày cậu ta biết bản thân không thể nào xen vào tình cảm của Lữ Thiên Luân và Doãn Khả Vy, cũng biết được thân phận không tầm thường của hắn ta, cậu đã bỏ cuộc hoàn toàn. Cũng từ khi đó cậu ta nhận ra bản thân không thích Doãn Khả Vy nhiều như vẫn nghĩ, cho nên khi buông tay mới cảm thấy bản thân nhẹ nhàng rất nhiều.

Cũng ngay sau đó cậu ta bất giác để ý đến Trình Như Ngọc nhiều hơn. Gần đây nhất nhìn thấy cô xinh đẹp động lòng người, lại nhìn thấy vẻ đáng yêu hoạt bát của cô, tâm cậu ta dường như cũng đã có chút gì đó xao xuyến.



Hiện tại cùng cô trải qua một đêm xuân, lại nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của cô, cậu cảm thấy thực sự đau lòng. Bây giờ nghe cô nói những lời đánh động vào tâm như vậy, nếu cậu ta còn không nhận ra tình cảm của chính mình nữa thì đúng thật không còn là đàn ông nữa rồi.

Trình Như Ngọc tỏ ra không tin, cười như không cười: "Anh thích tôi? Chỉ trong thời gian ngắn mà anh có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, thế thì liệu anh nghĩ tôi sẽ tin anh được không? Hay tôi nên hỏi, liệu anh sẽ thích tôi được bao lâu?"

Sắc mặt La Trọng Huy chợt ảm đạm: "Tôi đối với Doãn Khả Vy không phải là thích thật sự mà chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Người tôi thật sự thích là em."

Cô cười mỉa mai: "Vậy nên anh đối với tôi cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi."

"Làm sao em mới tin tôi thật sự thích em?"

Tâm Trình Như Ngọc vì câu nói này mà chấn động không nhỏ nhưng cũng không để ở trong lòng, ngay lập tức gạt đi thứ cảm xúc phức tạp trong lòng đi, cười tự giễu: "Không cần phải nói những lời đó nữa, tôi nói rồi, đây chỉ là tai nạn, quên đi xem như không có chuyện gì xảy ra là được rồi. Anh tránh ra đi, tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Dứt lời, cô quấn chăn thật chặt, sau đó chậm rãi dịch chuyển về phía đầu giường bên kia hòng đi vào nhà vệ sinh, chỉ là mới chỉ nhích được một bước, La Trọng Huy nhanh như cắt giữ chặt cánh tay cô kéo lại, ngay tức thì cô bị cậu ta giam giữ trong lồng ngực, ép cô phải đối diện với ánh mắt sắc bén.

"Trình Như Ngọc, nhìn vào mắt tôi, em dám nói em không có tình cảm với tôi, tôi liền buông tha em!"

Giống như có điểm chột dạ, Trình Như Ngọc cố gắng né tránh ánh mắt của cậu ta: "Anh buông tôi ra!"

La Trọng Huy dùng sức thêm một chút, bàn tay đưa lên giữ lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với chính mình: "Làm bạn gái tôi!"

Trình Như Ngọc ra sức vùng vẫy: "Tôi không..."

Lời còn chưa kịp nói, La Trọng Huy đã cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi đang hé mở, chặn lại tất cả những câu từ sau chữ "không" kia. Một lần tình cảm bị chối bỏ khi là người đến sau, cậu chịu, nhưng lần này người cậu ta thích vẫn chưa có ai bên cạnh, hơn nữa đã trở thành người phụ nữ của mình, cậu dĩ nhiên không chấp nhận chữ "không".

Nụ hôn dài kết thúc, người trong lòng cũng không hề phản kháng, La Trọng Huy tiếp tục gượng ép: "Làm bạn gái tôi!"

"Anh đây là đang ép buộc!" Trình Như Ngọc thều thào nói.

La Trọng Huy lại cúi hôn. Hôn xong liền lặp lại câu nói cũ: "Làm bạn gái tôi, nếu không tôi sẽ hôn đến khi em đồng ý thì thôi."

"Anh..."

Mới chỉ phát ra được một tiếng, người nào đó lại muốn cúi xuống, Trình Như Ngọc vội vàng đưa tay lên chống vào ngực cậu ta: "Dừng dừng, tôi đồng ý là được chứ gì!" Cô chính là đã không thể thở được nữa rồi.

Nhận được câu trả lời vừa ý, La Trọng Huy lần này không chỉ hôn mà còn đẩy ngã cô trên giường, lăn lộn một lần đánh dấu ngày hai người chính thức trở thành người yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.