Lữ Thiên Luân vẫn nắm chặt cổ tay Doãn Khả Vy không có ý định buông ra.
Nhìn cô thêm vài giây, thấy cô vẫn một bộ dáng lãnh đạm, tâm hắn hơi nhói một chút, cuối cùng vẫn nói ra mong muốn trong lòng.
"Sáng mai anh đến đón em được không?"
Cô lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, làm phiền anh lắm, em tự đến công ty được."
"Thật sự không phiền." Hắn nói bằng giọng vô cùng dứt khoát.
Nhìn về phía cổ tay chính mình đang bị người nào đó nắm chặt, tim cô đã muốn mất khống chế nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, cười gượng: "Lữ tổng, từ hôm qua đến giờ hành động của anh thật sự khiến em phải đặt nghi vấn đấy. Em không định lên tiếng hỏi đâu nhưng hiện tại anh thế này em không thể không nói rồi."
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, bạc môi khẽ nhếch nở nụ cười như có như không: "Ừm, em nói đi."
Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, sau đó chưng ra bộ mặt nửa đùa nửa thật: "Lữ tổng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh muốn điều gì ở em?"
Cô giơ cổ tay đang bị hắn nắm chặt về phía hắn, cười như không cười nói tiếp: "Anh xem, như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy!"
Hắn khẽ nhướn mày: "Hiểu lầm gì?"
"Hiểu lầm anh thích em!"
Hắn nghiêng người về phía trước muốn tiến lại gần cô hơn nhưng bị dây an toàn kéo lại, hắn khẽ "shit" một tiếng nhỏ sau đó đưa bàn tay để không còn lại nhanh chóng tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778278/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.