Chương trước
Chương sau
Trong căn nhà gỗ nằm ở bìa rừng ngoại ô, Doãn Khả Vy tay chân bị trói chặt nằm yên bất động ở một góc. Bên ngoài có bốn năm người đàn ông cao to bu chung quanh chiếc bàn nhỏ ngồi đánh bài, bên dưới chân bọn họ rải rác lon bia và tàn thuốc lá.

Một gã mặc áo ba lỗ màu đen, gương mặt vuông vức hốc hác có nước da màu bánh mật, trên miệng ngậm điếu thuốc lá đã hút được phân nửa, rít một hơi dài rồi nhả khói lên tiếng: "Lão đại, người bên kia đã liên lạc lại chưa? Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?"

"Kiên nhẫn đi, họ đang đến rồi."

Người lên tiếng là lão đại của nhóm người này, gã đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che đi gương mặt nên chẳng thể nhìn ra gã bao nhiêu tuổi. Nhưng với thân mình cao to và hình xăm lộ ra trên cổ và cánh tay cũng đủ nhìn ra gã có máu mạch trong giới giang hồ, cũng đã làm không ít chuyện bắt người phạm pháp. Chỉ cần dựa vào thủ pháp bắt Doãn Khả Vy đưa tới nơi này một cách gọn gàng cũng đủ để hình dung mức độ chuyên nghiệp của gã.

Một tên khác trong nhóm nốc hết lon bia vào bụng sau đó cầm vỏ rỗng bóp mạnh một cái, vỏ bia tức thì bẹp dúm. Gã quăng nó ra xa sau đó với hướng gã cầm đầu lên tiếng: "Lão đại, em chán chết rồi đây. Sớm muộn cũng thịt nó thì chi bằng thịt luôn rồi quay phim lại, sau đó giao người cũng được cơ mà. Con đàn bà bên trong kia nhìn ngon nghẻ như thế, bỏ qua thật tiếc mà!"

Gã ngồi bên cạnh nghe vậy liền đánh bốp vào đầu kẻ vừa lên tiếng, nạt nộ: "Thằng chó, lão đại còn chưa lên tiếng, mày đừng có mà đòi vượt mặt."

Mấy gã còn lại phụ hoạ: "Nó nói đúng rồi. Gì thì cũng phải để lão đại xơi trước, sau đó mới đến lượt anh em chúng ta. Mày có thèm thì cũng nhịn đi."

Đám đàn em mỗi thằng một câu khiến gã cầm đầu có vẻ bực bội, gã hét lớn: "Chúng mày im hết cho tao. Đợi cầm tiền trong tay rồi muốn làm gì thì làm."

Cả đám gật đầu lia lịa rồi lại chụm đầu vào tiếp tục đánh bài, hút thuốc, uống bia.

Thanh âm huyên náo vọng vào bên trong căn nhà gỗ đánh thức Doãn Khả Vy từ trong cơn choáng váng tỉnh lại.

Cử động thân mình, cô liền phát hiện chính mình đang bị trói. Đảo mắt nhìn quanh căn nhà chừng năm mươi mét vuông không một bóng người, cũng chẳng có nhiều vật dụng bên trong, cô khẽ nhíu mày. Tiếng đàn ông thô kệch chửi tục ở bên ngoài càng khiến cô thêm phần hoang mang.

Cộng tất cả những sự việc đang diễn ra từ lúc cô xuống taxi cho đến hiện tại, cô đã có thể khẳng định cô bị bắt cóc rồi. Là ai thì nhất thời cô chưa thể nghĩ ra.

Hai tay bị trói về phía sau thật sự làm cô khó chịu. Cô cố gắng cởi trói nhưng dường như không được khả quan vì dây trói khá chặt, bản dây còn rất mảnh nên chỉ cần dùng sức một chút liền sẽ cứa vào da đau buốt vô cùng.

Cố gắng chống đỡ chính mình để ngồi dậy, sau đó cô di chuyển khó nhọc đi đến khe hở cửa gỗ nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình. Đến khi nhìn thấy đám người đang tụ tập trước nhà, cô đã có thể khẳng định mình bị bắt cóc.

Nhưng vì sao lại bắt cóc cô, mà người bắt cóc cô lại là ai?

Thời gian qua ngoại trừ công việc, cô không hề tiếp xúc với đối tượng khả nghi nào khác, mà công việc của cô cũng vô cùng suôn sẻ, không hề gặp bất kỳ khó khăn hay cạnh tranh không lành mạnh vậy thì cớ gì lại xảy ra tình trạng như hiện tại?



Doãn Khả Vy còn trong cơn miên man suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng động cơ ô tô ngày một lớn dần rồi dừng hẳn. Cô đảo mắt nhìn về phía xa hơn một chút thì cũng nhìn thấy chiếc xe màu đen đắt tiền.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest sang trọng bước xuống từ ghế lái, sau đó gã đi vòng ra cửa xe phía sau mở cửa cho ông chủ của gã.

Một người đàn ông lịch lãm có mái tóc màu nâu bước xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng khẽ nhếch, bên trên sóng mũi cao thẳng là chiếc kính râm to bản che đi nửa già khuôn mặt nên không thể nhìn ra anh ta bao nhiêu tuổi.

Từ lúc chiếc xe dừng lại trước đám người đang ngồi đánh bài, họ liền dừng lại mọi hành động của mình, mắt đồng loạt nhìn về một phía. Gã cầm đầu đứng lên hướng anh ta đi tới, đáy mắt bắn ra tia hàn quang, đám đàn em cũng người trước người sau đứng lên theo sau gã.

"Anh là Chu Bân?"

Anh ta lên tiếng hỏi. Chất giọng trầm trầm nhưng không rõ ràng đủ để nhận ra anh ta không phải dân bản địa mà là người sống lâu năm ở nước ngoài, thậm chí là người nước ngoài chính gốc. Màu tóc nâu tự nhiên của anh ta chính là minh chứng cụ thể. Nếu như có thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta thì liền có thể khẳng định rõ ràng.

Gã cầm đầu mặt không biểu cảm trả lời: "Là tôi. Anh là người ủy thác?"

"Đúng vậy. Người đâu?" Anh ta không vòng vo đi thẳng vào vấn đề.

Chu Bân vẫn bày ra vẻ mặt lãnh đạm, thể hiện bản thân là người có máu mặt: "Trước hết cũng phải hoàn thành thoả thuận chứ?"

Gã tài xế nhận được ánh mắt ra hiệu của ông chủ liền nhanh chóng đi về xe mở cốp sau lấy ra một chiếc giỏ màu đen, sau đó đi đến đứng bên cạnh anh ta giơ nó ra trước mặt Chu Bân.

"Đủ theo thoả thuận, các người có thể kiểm tra."

Chu Bân liếc mắt nhìn một gã đứng bên cạnh, gã hiểu ý liền tiến về phía trước cầm lấy chiếc giỏ. Trở về vị trí cũ, gã lập tức kéo khoá xem xét bên trong. Hai mắt gã sáng rỡ khi nhìn thấy từng cọc tiền xếp chồng lên nhau. Gã lấy ra một cọc trong số đó kiểm tra, xong khẽ gật đầu với lão đại của mình sau đó bỏ cọc tiền vào trong giỏ, kéo khoá một cách dứt khoát rồi cầm giỏ xách trên tay.

Tiền đã về tay, Chu Bân lúc này mới vui vẻ lên tiếng: "Người ở bên trong, không tổn hại dù một cọng tóc. Giờ anh muốn tôi làm gì tiếp theo."

Người đàn ông đeo kính từ tốn trả lời: "Cứ theo thoả thuận mà làm. Xong việc gửi kết quả cho tôi."

"Được."

Nhận được lời khẳng định của Chu Bân, anh ta không nán lại thêm lập tức quay lưng đi về chiếc xe của mình. Gã tài xế cũng bước nhanh về phía xe mở cửa cho ông chủ, sau đó chính mình ngồi vào rồi lái xe rời đi.

Chiếc ô tô sang trọng khuất dạng, Chu Bân quay đầu nhìn đám đàn em hạ lệnh: "Chuẩn bị dụng cụ đi, đánh nhanh rút gọn."



Bên trong ngôi nhà gỗ, Doãn Khả Vy nhìn qua khe cửa chứng kiến tất cả. Tuy rằng không nhìn rõ gương mặt của người đến nhưng cô dám khẳng định cô chưa từng gặp qua anh ta. Vậy thì rốt cuộc anh ta cho người bắt cóc cô đến nơi này để làm gì? Cô sẽ không phải xui xẻo đến độ bị đối phương bắt nhầm đi?

Thấy đám người bên ngoài đang muốn đi vào ngôi nhà, Doãn Khả Vy liền muốn nhanh chóng quay trở về vị trí ban đầu nhưng chân bị trói chặt, cô chỉ có thể chậm chạp nhảy từng bước ngắn.

Nhưng là mới đi được nửa đường, sau lưng vang lên tiếng lạch cạch rợn người, tiếp đó là tiếng cót két khiến sống lưng cô lạnh toát.

Đám người kia đẩy cửa đi vào, Doãn Khả Vy sợ hãi vấp ngã xuống sàn gỗ.

Một gã đàn em cười thành tiếng: "Cô em tỉnh cũng nhanh đấy. Vậy nên bây giờ chuẩn bị tinh thần cùng bọn anh chơi đùa nhá."

Doãn Khả Vy cố sức bò dậy ngồi co ro một góc. Gương mặt của lũ người trước mắt thật sự khiến cô ghê tởm. Cô làm sao không hiểu câu nói của gã, bọn chúng chính là muốn làm nhục cô chứ gì nữa.

Tròng mắt cô co rút mãnh liệt, sự kinh hoảng càng lúc càng dâng cao.

"Các người là ai? Các người muốn gì? Là ai sai các người bắt tôi? Chúng cho các người bao nhiêu tiền, tôi trả các người gấp mười lần."

Gã đàn ông vừa buông lời nhục mạ cô bỗng dưng hai mắt phát sáng. Phải biết rằng số tiền có trong giỏ xách kia có thể để bọn chúng mỗi người ăn chơi cả năm, cô chịu trả gấp mười, đó là một con số kinh khủng đến cỡ nào, gã làm sao lại không ham?

"Cô trả gấp mười? Làm sao tin cô được?"

Giống như tìm được phao cứu mạng, Doãn Khả Vy cố gắng níu lấy: "Trước khi anh bắt tôi anh không điều tra thân thế của tôi à?"

Gã chợt gãi đầu quay sang nhìn Chu Bân, ngu ngốc hỏi: "Lão đại, cô ta là ai vậy?"

Chu Bân cũng chẳng khác gì gã, nhận được chỉ thị bắt người thông qua một tấm ảnh chứ hoàn toàn không nắm được thông tin của con mồi.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của đám người đang đứng, Doãn Khả Vy càng thêm tự tin nói ra thân phận của mình: "Tôi là Doãn Khả Vy, Tổng tài bất động sản Queen's Land. Nếu không tin các anh có thể lên mạng kiểm tra. Tôi không thiếu tiền, tôi hoàn toàn có thể đáp ứng mọi yêu cầu nếu các anh thả tôi đi. Nếu các anh cho tôi biết ai là người thuê các anh bắt tôi, tôi sẽ tặng các anh mỗi người một căn nhà trong dự án tôi đang tiến hành. Thế nào?"

Nghe cô kiên định nói như thế, cả Chu Bân lúc này cũng đã muốn lung lay. Vừa có tiền, vừa có nhà, chỉ có đứa ngu mới không lấy.

Chu Bân lập tức nói với một gã đứng bên cạnh: "Mày lên mạng kiểm tra xem cô ta có phải là Tổng tài gì gì đó không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.