Lúc mới vào trường, giáo viên phụ đạo đã nói với chúngtôi, có lẽ so với những môn xã hội khác, ngành ngoại ngữ sẽ tương đối dễ nảnhơn. Năm nhất và năm hai tuy không phải sáng nào cũng có giờ học vào tiết đầutiên, nhưng chúng tôi bức thiết phải có mặt trong lớp vào lúc 7g30 để tự học.Trời còn chưa sáng hẳn đã có thể nhìn thấy sinh viên khoa ngoại ngữ tay cầm đậunành, đeo tai nghe, vừa đi vừa nghe phát thanh trên con đường rợp bóng trongkhuôn viên trường.
Đoạn đường từ ký túc xá đến dãy lầu “Tứ giáo” có một rừng hoa quế. Chúng tôinhập học vào đúng mùa thu vàng, khi đó mỗi buổi sáng đi ngang rừng hoa quế này,chúng tôi đều vẫn còn ôm ấp mộng tưởng tươi đẹp cho cuộc sống đại học, và cảước mơ cho tương lai tươi sáng, lúc ấy thật sự cảm thấy đó là một việc vô cùnghưởng thụ.
Tôi cũng đã từng là một thanh niên có ý chí đến thế, nhưng cùng với quá trìnhtừ người mới biến thành ma cũ, con người cũng ngày càng buông lỏng. Có lúc tôicảm thấy bốn chúng tôi mà dở chứng lười biếng thì thật sự là thần tiên cũngphẫn nộ. Nếu như cuối tuần hay sáng thứ hai, thứ ba không có tiết, bốn chúngtôi không một ai muốn ra khỏi cửa phòng, nhưng lại đói đến không chịu được, lúcnày “kéo búa bao” sẽ giúp tôi chọn ra một người xuống nhà ăn. Nhưng nếu như đếntrưa mà vẫn chưa muốn ra cửa thì sao? Thì tiếp tục kéo múa bao thôi….
Chỗ chúng tôi ở gần nhà ăn số 3 nhất, do đó thường ngày chỉ hoạt động ở vòngquanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-doc-quyen/50667/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.