Trước đó nghe chị Ngô bảo hôm nay Hà Mẫn Ngọc không về, Từ Gia đã thở phào nhẹ nhõm, giờ đột nhiên trông thấy cô, nỗi áp lực ấy lại trở về, sau khi chào hỏi xong, cậu nhất thời không biết mở lời làm sao.
Hà Mẫn Ngọc cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Từ Gia lại xuất hiện ở đây, chẳng qua thấy cậu bước ra từ phòng Vệ Lăng Dương, cô cũng hiểu được phần nào.
Cô bước lên hai bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt Từ Gia chủ động hỏi thăm:
“Con tới khi nào?”
“Giữa trưa hôm nay thì tới ạ.” Từ Gia trả lời, hơi cúi người, “Mạo muội tới quấy rầy, con xin lỗi.”
Thấy Từ Gia áy náy và khách khí như thế, Hà Mẫn Ngọc ngẩn người, bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh năm đó mình cầu xin cậu chia tay Vệ Lăng Dương, đứa bé này cúi đầu xin lỗi mình trước khi rời đi.
Từ trước đến giờ quan hệ hai nhà Khương Vệ vốn dĩ thân nhau, cô luôn xem Từ Gia là con trai mà đối đãi, có thể nói từ lúc còn bé, Từ Gia đã hiểu chuyện ra sao cô còn rõ hơn Khương Yến, xưa kia Từ Gia cũng gần gũi với cô hơn Khương Yến, về nhà cô như là về nhà mình, căn bản chưa từng xa cách như bây giờ.
Về việc tại sao lại như thế, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, và cũng rất bất lực.
“Sao lại quấy rầy.” Hà Mẫn Ngọc thở dài, “Đều là người trong nhà, cần gì phải khách khí, con có thể tới đây dì Mẫn rất vui.”
Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952906/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.