Có lẽ rất nhiều đứa trẻ đều ôm tâm lý phản nghịch, chuyện người lớn bảo đừng làm chúng sẽ càng muốn làm. Hiện giờ tâm lý Vệ Lăng Dương không khác nào như thế, Hà Mẫn Ngọc càng bảo hắn đừng gọi Từ Gia là công chúa nhỏ, hắn càng muốn gọi.
Có điều Từ Gia không quan tâm loại khiêu khích ngây thơ này của hắn, đối diện chưa đến ba giây đã thu mắt, ngồi xuống chỗ mình, sau đó lấy hộp bút máy và sách vở từ trong balo ra, chuẩn bị dùng trong lúc học.
Ngày hôm qua gọi một tiếng công chúa nhỏ đã bị đánh, hôm nay Vệ Lăng Dương thực sự muốn nhìn xem Từ Gia sẽ phản ứng ra sao, không ngờ Từ Gia trực tiếp không nhìn hắn, so với lực sát thương của việc cãi lại còn lớn hơn, giống như hắn đấm vào bông không vang tiếng nào.
Vệ Lăng Dương mất hứng bĩu môi, vừa lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, hắn đẩy Chu Tử Dao bên ngoài:
“Đi nào, tìm bọn trọc đầu chơi.”
“Được!” Chu Tử Dao lên tiếng, đứng dậy để Vệ Lăng Dương ra, hai người đi cửa sau, khi ngang qua chỗ Từ Gia, chân Vệ Lăng Dương đột nhiên bị gạt, lấp tức sấp mặt trên đất.
“Ai ya.”
Vệ Lăng Dương ngã trên đất, theo phản xạ nhìn lại, chỉ thấy Từ Gia đang chầm chậm thu chân về, ngồi ở chỗ mình, hơi hất cằm, mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, đối diện hắn không một chút trốn tránh.
Đó là thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhưng lúc ấy Vệ Lăng Dương còn nhỏ, không hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952813/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.