Không biết là do lạ giường hay không ngửi được mùi hương quen thuộc mỗi đêm nên hôm ấy, Chu Ngữ Anh trần trọc mất ngủ. 
Chu Ngữ Anh tự nhủ không sao nhưng tròng lòng rất khó chịu, nằm nhìn trời chuyển từ xám xịt đến toàn là ánh sáng mặt trời. 
Ngày hôm sau là chủ nhật nên Đoàn Đoàn được nghỉ nhưng thằng bé vẫn dậy sớm như bình thường. 
Khi Chu Ngữ Anh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng thằng bé vừa gõ cửa vừa kêu. 
Sau đó, thằng bé được sự đồng ý của cô đã bước vào, chạy đến bên giường, 
“Mẹ ơi, mẹ vẫn còn giận bố hả?” 
Chu Ngữ Anh không biết nên trả lời thế nào, nên gạt nó nói là bọn họ không cãi nhau hay tìm đại một lí do nào đó? 
Chu Ngữ Anh biết mình là người dễ bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, đối diện với bất kì đe doạ nào về vấn đề tình cảm sẽ muốn tìm cách chạy trốn, nhưng lí trí lại cho cô biết rằng mọi chuyện phải rõ ràng, mọi thứ phải được tìm hiểu, phải được giải quyết. 
Cô không thích kết thúc mà mập mờ. 
Lúc này, Đường Thành Huân bước vào. Hắn gọi Đoàn Đoàn xuống dùng bữa sáng trước. 
Đoàn Đoàn tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời. 
Đường Thành Huân đóng cửa lại, chầm chậm bước về phía cô. 
Hắn đến bên giường, khuỵ xuống, giọng nói khàn khàn, 
“Anh xin lỗi. Anh không nên làm vậy. Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh đi. Đừng giận anh!”. 
Khuôn mặt của hắn thể hiện đang rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-bi-hoan-doi/2833722/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.