Cô chủ động gọi điện thoại cho hắn: 
“Alo, em xuống máy bay rồi”. 
“Ừ”. Giọng điệu lạnh nhạt truyền từ đầu dây bên kia đến. 
“Anh đang ở đâu vậy?” Giọng điệu Chu Ngữ Anh có ý xuống nước làm lành. 
“Đang ở công ty”. Giọng nói bên đầu kia vẫn hờ hững như cũ. 
“Anh đang làm gì vậy?” 
“Đang làm việc”. Bên kia vẫn cứ không mặn không nhạt. 
Chu Ngữ Anh nghĩ: Đây là tính không chịu làm hoà? 
“Ừ, vậy thôi”. Nói xong, Chu Ngữ Anh tắt máy cái rụp. 
Thật ra, dù giọng điệu bình tĩnh hờ hững, nhưng Đường Thành Huân bên kia đã lo lắng thấp thỏm muốn chết. Hắn còn làm việc gì chứ, đang ngồi ỳ một chỗ trong văn phòng đây. Thấy Chu Ngữ Anh mở miệng trước, hắn còn định ra vẻ mấy câu để cô tự mình kiểm điểm, ngoan ngoãn gọi điện nhận sai. Vậy mà con nhóc này mới mấy câu đã không thèm để ý đến hắn? 
Con người là một loại động vật cấp cao rất thích hành động theo cảm xúc. Con người có thể chịu đựng việc một người không quen biết, một người xa lạ làm khó, không ưa thích, nhưng với người mà họ quan tâm, những người thân thiết, những người mà họ yêu thương thì họ luôn muốn những người ấy có ấn tượng tốt về mình, đương nhiên càng không muốn chính mình bị những người ấy hiểu lầm hay giận dỗi gì. 
Thấy Chu Ngữ Anh cũng chỉ gọi điện một chút, nói được mấy câu thì cúp, cũng không thèm hỏi han hắn đàng hoàng một chút, Đường Thành Huân cũng sợ. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-bi-hoan-doi/2833704/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.