Chương trước
Chương sau
Một lát sau, tiếng gọi của Đường Thành Huân vọng từ ngoài vào:

“Yên Nhiên, em mặc xong chưa?”

Lâm Yên Nhiên nhìn hai chân mềm nhũn vô lực của mình, thầm chửi tên đầu sỏ gây tội kia, rồi đáp lại:

“Sắp xong rồi, đợi em một chút!”

Nhưng một lúc sau, một tiếng “ầm” lại vang lên từ phòng trong.

Lâm Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì thì Đường Thành Huân đã chạy vào.

Và hắn thấy được Lâm Yên Nhiên vừa mới bị té lộn nhào trên xuống dưới.

Phía dưới không có thảm, cả người Lâm Yên Nhiên bị ngã rất đau.

Đường Thành Huân chạy đến đỡ cô ngồi lên giường, vẻ mặt lo lắng:

“Em có sao không? Đau ở đâu? Đưa anh xem nào!”

Lúc nãy bị ngã đâu nhưng Lâm Yên Nhiên không khóc, nhưng khi Đường Thành Huân chạy vào dỗ dành thì cô lại không kìm được nước mắt.

Như thể oan ức và đáng thương vậy.

Từ nãy giờ mà Lâm Yên Nhiên chỉ mới mặc được áo ngực, cả người còn lại cứ trống trơn.

Cô đấm vào ngực Đường Thành Huân, ăn vạ:



“Đều tại anh, đều tại anh, huhu, huhu…”

“Ừ, anh xin lỗi, không sao, không sao, anh đây rồi”. Đường Thành Huân dỗ dành.

Sau một hồi vật lộn thì Đường Thành Huân đã mặc xong hết quần áo cho Lâm Yên Nhiên, lại mát- xa người cô một lúc, đặc biệt là phần đùi và eo, rồi mới đi xuống ăn sáng.

Hắn còn không quên nhắc nhở Lâm Yên Nhiên không được vận động mạnh, cũng không được ăn mấy đồ lạnh hay chua cay.

Lâm Yên Nhiên nghe câu này của hắn càng giận, cho dù là cô chủ động nhưng người đêm qua vận động hăng hái là hắn được chứ!

Trên đường về nội thành của thành phố C, cô còn bảo hắn đi vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai cho cô, dù sao thì cô vẫn còn trên ghế nhà trường.

Sau ngày hôm đó, quan hệ của hai người như càng gắn kết lại. Đôi khi, cả hai người sẽ qua đêm ở ngoài, tuy không phải đêm nào cũng làm tình nhưng Đường Thành Huân không thiếu ôm hôn, sờ mó Lâm Yên Nhiên. Hơn nữa, cả hai đều không phải con nít, cho có làm thì cũng đều dùng áo mưa. Dù sao thì thuốc tranh thai cũng không tốt với sức khỏe.

Lâm Yên Nhiên rõ ràng cảm nhận được hình như Đường Thành Huân có chút dính người. Dạo này hắn rất hay gọi điện thoại, nhắn tin hỏi han cô. Cô đi đâu, hắn đều muốn biết, muốn đi theo.

Bây giờ hắn ngày nào cũng muốn gặp cô, ngoài những việc như đi ăn, đi chơi như bình thường, có khi bận công việc đến đêm khuya, hắn cũng muốn đứng dưới ký túc xá nhìn cô một cái, khi kết thúc buổi hẹn, hắn đợi cô đi mất hút vẫn còn đứng dõi theo bóng dáng của cô.

Lâm Yên Nhiên cảm giác được Đường Thành Huân giống như đang sợ hãi mất đi cô.

Không phải vậy chứ! Hay là do cô nghĩ nhiều quá?

Chỉ còn một tuần nữa là có điểm tiểu luận, rồi cũng ra kết quả cuối kỳ, và sau đó cô sẽ phải về Thâm Quyến.

Cô còn chưa đi mà hắn đã thế này, thế cô mà về mấy tháng thì hắn chắc chịu không nổi mất.

Sau khi có bảng thành tích có, Lâm Yên Nhiên vẫn là mua vé về Thâm Quyến.

Trước khi đi, cô còn hỏi Đường Thành Huân có muốn về xem thử quê cô không, mà Đường Thành Huân thì lại không đồng ý, hắn nói muốn hoàn thành công việc, chắc một hai tháng nữa sẽ mua vé đi sau.



Lâm Yên Nhiên cũng không ép buộc hắn.

Ngày cô ra sân bay, hắn còn giúp cô mang hành lý và tiễn cô đi. Trước đó, hai người còn có một đêm nồng cháy trong căn hộ của hắn nên vừa lên máy bay là Lâm Yên Nhiên đã chìm vào giấc ngủ.

Lâm Yên Nhiên về Thâm Quyến hai tuần, thăm hỏi gia đình, đi thắp hương tảo mộ cho ông bà nội và bố.

Cô thích nghi rất tốt với cuộc sống nơi đây. Thật ra thì không có gì phải thích nghi cả, ở nhà còn thoải mái hơn. Trong nhà có người giúp việc vặt, có máy lạnh, cần gì đều có người làm giúp cô, khi hậu mát mẻ của xứ Quảng càng làm người dễ chịu.

Ở nhà có phòng tranh, cô suốt ngày nếu không cắm mặt vào tranh thì cũng là đang nghỉ ngơi thư giãn, cô dành thời gian 1 tuần đi nghỉ mát với mẹ và mợ. Đương nhiên, cô cũng không quên gọi điện, nhắn tin thăm hỏi Đường Thành Huân.

Mà Đường Thành Huân dù ở xa cũng chưa làm cô phải lo lắng điều gì.

Tuy là có chút nhớ hắn, một chút, chỉ nhớ một chút.

Mùa hè này, anh họ của Lâm Yên Nhiên cũng kết hôn.

Đỗ Dĩ Thành là con trai trưởng của cậu, hơn Lâm Yên Nhiên 8 tuổi lận, phía sau còn có một đứa em trai ít hơn 7 tuổi nữa là Đỗ Dĩ An. Vì có cách biệt về tuổi tác nên Lâm Yên Nhiên rất được ông anh họ này cưng chiều, không giống với Đỗ Dĩ An kia, khi nào gặp cũng cứ véo má cô.

Cô dâu của Đỗ Dĩ Thành là bạn gái 8 năm từ hồi đại học nên tình cảm rất sâu đậm. Hơn nữa, do một phần là vì cưới chạy bầu nên đám cưới này cũng diễn ra khá nhanh.

Vậy nên đám cưới gấp gáp nên Chương Tuyết Trình mới không thể về dự được.

Lâm Yên Nhiên nói chuyện này với Đường Thành Huân, trước đó hắn vốn dĩ đã đồng ý với cô là sẽ sắp xếp đến Thâm Quyến nhưng sau khi cô bảo muốn giới thiệu hắn với mọi người trong nhà và cùng cô tham gia đám cưới thì hắn lại từ chối và bảo là có việc gấp.

Aizzz, Lâm Yên Nhiên cảm thấy hơi buồn.

Tiệc cưới của anh họ diễn ra ở khách sạn gia đình nên công việc chuẩn bị khá thuận lợi, nhưng mà cả mẹ và cậu mợ nhà Lâm Yên Nhiên đều vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Đương nhiên không thể ngoại lệ là đang mong chờ đứa cháu còn chưa ra đời kia đến nỗi mất ăn mất ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.