Một lát sau, tiếng gọi của Đường Thành Huân vọng từ ngoài vào:
“Yên Nhiên, em mặc xong chưa?”
Lâm Yên Nhiên nhìn hai chân mềm nhũn vô lực của mình, thầm chửi tên đầu sỏ gây tội kia, rồi đáp lại:
“Sắp xong rồi, đợi em một chút!”
Nhưng một lúc sau, một tiếng “ầm” lại vang lên từ phòng trong.
Lâm Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì thì Đường Thành Huân đã chạy vào.
Và hắn thấy được Lâm Yên Nhiên vừa mới bị té lộn nhào trên xuống dưới.
Phía dưới không có thảm, cả người Lâm Yên Nhiên bị ngã rất đau.
Đường Thành Huân chạy đến đỡ cô ngồi lên giường, vẻ mặt lo lắng:
“Em có sao không? Đau ở đâu? Đưa anh xem nào!”
Lúc nãy bị ngã đâu nhưng Lâm Yên Nhiên không khóc, nhưng khi Đường Thành Huân chạy vào dỗ dành thì cô lại không kìm được nước mắt.
Như thể oan ức và đáng thương vậy.
Từ nãy giờ mà Lâm Yên Nhiên chỉ mới mặc được áo ngực, cả người còn lại cứ trống trơn.
Cô đấm vào ngực Đường Thành Huân, ăn vạ:
“Đều tại anh, đều tại anh, huhu, huhu…”
“Ừ, anh xin lỗi, không sao, không sao, anh đây rồi”. Đường Thành Huân dỗ dành.
Sau một hồi vật lộn thì Đường Thành Huân đã mặc xong hết quần áo cho Lâm Yên Nhiên, lại mát- xa người cô một lúc, đặc biệt là phần đùi và eo, rồi mới đi xuống ăn sáng.
Hắn còn không quên nhắc nhở Lâm Yên Nhiên không được vận động mạnh, cũng không được ăn mấy đồ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-bi-hoan-doi/2833295/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.