“Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ.” Thường Cẩm Tinh nói: “Bố tôi là một kẻ vũ phu, ông ấy thường xuyên đánh đập mẹ tôi.”
Cũng chính vì lý do đó mà Thường Cẩm Tinh vô cùng căm ghét bạo lực dưới mọi hình thức.
“Ồ, ra vậy.” Trịnh Duy Trạch gật đầu.
Thường Cẩm Tinh nói tiếp: “Sau khi ly hôn, tôi sống với bố. Tốt nghiệp cấp ba xong, ông ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, cũng không cho tôi thi đại học…”
“Chắc chắn bố anh rất đẹp trai.” Trịnh Duy Trạch nói.
“Ừ, ông ấy là một tên sở khanh.” Thường Cẩm Tinh đáp.
Thường Cẩm Tinh lại tự giễu bản thân: Mình cũng là một tên sở khanh.
Tại sao lớn lên rồi, chúng ta đều dần trở thành người mà chúng ta từng ghét bỏ?
Trịnh Duy Trạch ngẩn người nhìn Thường Cẩm Tinh. Gã tiếp tục nói: “Thật ra hồi nhỏ cũng chẳng có gì đáng nhớ, ấn tượng sâu sắc nhất là những ngày tháng làm phụ bếp trong nhà hàng, hoặc là tan học phải đi xin tiền bố…”
“Chắc hẳn có rất nhiều người thích anh.” Trịnh Duy Trạch nói.
“Ừ.” Thường Cẩm Tinh đáp, đồng thời nhớ lại khoảng thời gian ở nhà phải ngửa tay xin tiền bố, rời khỏi nhà rồi thì lại ngửa tay xin tiền người yêu, dù là nam hay nữ… Cuộc sống dường như cũng chẳng có gì thay đổi.
“Sau đó thì sao?” Trịnh Duy Trạch hỏi.
“Sau đó…” Thường Cẩm Tinh nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi…”
Thường Cẩm Tinh định nói: “Sau đó, tôi bóc tem khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-tuc-xa-nam-so-7-duong-giang-loan/3688081/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.