Bọn chúng vừa nghe nói có thể thử, nhiều đứa đều tỏ ra khiếp sợ. Chỉ có một thằng bé với làn da ngăm đen, khoảng mười bốn tuổi, nhìn dáng dấp tương đối dũng mãnh, gan lớn đứng ra nói:
"Để em thử!"
Đây chính là con trai của Triệu đồ tể, Triệu Hữu Sinh. Trong trí nhớ của nguyên thân, từ nhỏ thằng bé này đã có tướng đại ca, khoẻ mạnh kháu khỉnh, tính cách háu đá như nghé con mới sinh. Lớn lên lá gan càng lúc càng lớn theo, trong thôn rất nhiều thằng nhóc cũng gọi nó là lão đại.
Kỳ Nhất Bạch cười cười, Triệu Hữu Sinh rất phù hợp để đạp xe đạp, Kỳ Nhất Bạch hướng dẫn Triệu Hữu Sinh rất tỉ mỉ.
Vừa mới bắt đầu Triệu Hữu Sinh dùng cả tay cả chân cũng không hiểu làm sao để đạp xe. Chân vừa rời đất xe đạp liền lảo đảo. Nhưng được cái tính giác ngộ của nó cũng khá ổn, nên chỉ qua một nén nhang, nó đã có thể xiêu xiêu vẹo vẹo cưỡi xe đạp.
Những đứa thiếu niên trong nhóm thấy cảnh này, đều kinh hô không ngớt:
"Trời ạ, lão đại thật là lợi hại. Anh ấy cũng có thể làm cho giá gỗ tự chuyển động kìa!"
"Ngu ngốc, phải gọi là xe đạp. Chúng mày nhìn chân lão đại kìa. Thực sự là phải đạp vào bàn đạp, bánh xe mới có thể chuyển động a."
"Lão đại chính là lão đại, thế mà anh ấy không ngã. Bạch ca nhi đã buông tay ra, vậy mà lão đại cũng không... A a, lão đại cẩn thận!"
Triệu Hữu Sinh đang đạp rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thuat-vien-manh-nhat-co-dai/3541983/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.