Bất chợt cô cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, ngón chân theo bản năng co quắp. Anh nhếch môi, cúi người hôn lên môi cô, ngậm lấy phần môi dưới khẽ cắn. 
“Điểm yếu của em, là ở nơi này sao?" 
“Ưm…ha…Kỷ Nhiên… mau lên…ưm…” 
Tiếng kêu của cô hoàn toàn khiến anh thêm điên cuồng. Anh hỗn loạn lên gương mặt cô, phía dưới đâm rút liên tục, chân cô theo từng nhịp chuyển động mạnh mẽ từ anh quấn chặt lên người anh, tay cào lên lưng để lại những vết xước mờ nhạt. Anh thở dốc liên tục, thế tiến công ngày càng dồn dập, cả người Trì Tuyết xóc nẩy, có nức nở kêu đến khàn giọng, sự thoải mái này vừa khiến Trì Tuyết hạnh phúc vừa hoang mang đến rối bời. 
“Bé hư, bám chặt lấy anh nào." 
Lần đầu tiên nếm được trái cấm, cả anh và cô như trầm luân, giam cầm chính mình vào trong cuộc hoan ái. Trì Tuyết vùi đầu vào hõm vai anh, lưu lại vết cắn sâu hoãm. Anh trầm giọng kêu tên Trì Tuyết, ở lần cuối cùng cố gắng giữ lấy một tia lý trí, rút phân thân ra ngoài, lập tức cả gra giường liền phủ lên màu trắng đục. 
Trì Tuyết liên tục bị anh làm cho cao trào, cả người run rẩy, hai mắt mơ hồ chưa kịp lấy lại tiêu cự. Anh liếm vào vết rách nhỏ trên môi cô, đầu ngón tay ve vuốt hoa nguyệt, khiến nơi đó run rẩy. Cô ưm một tiếng, giọng khàn đặc xin tha. 
“Đừng làm nữa, em chết mất!" 
“Một lần nữa thôi, nhé?" 
Anh cầm lấy tay Trì Tuyết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703510/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.