Từng giọt nắng xuyên qua tấm rèm mỏng manh, đậu trên bờ vai trần như thể nụ hôn khẽ đánh thức người đang say ngủ trên giường. 
Anh chậm chạp mở mắt, anh ôm đầu kêu khẽ, đôi lông mày anh tuấn cau chặt. Mảng kí ức rời rạc về ngày hôm qua lặng lẽ tràn về đại não, khiến anh khựng lại mất vài giây, không sao tin được mình có thể mất khống chế đến như vậy. 
Anh đưa mắt nhìn về phía Trì Tuyết, cô được anh dém chăn kĩ càng, chỉ lộ ra mái tóc bù xù đen nhánh cùng bả vai trắng nõn mềm mại. Trì Tuyết trông vô cùng mệt mỏi, nhịp thở nhấp nhô đều đặn, xem chừng như ngủ rất say. 
Anh cúi đầu hôn lên vầng trán cô, bạc môi nhợt nhạt thoáng nở nụ cười. Cho dù bị anh vần vò đến mức kiệt sức, cô vẫn không hề oán trách, chỉ dịu ngoan giao toàn bộ thân thể cho anh, mặc anh bài bố. 
Nhặt lấy chiếc điện thoại đáng thương nằm chỏng chơ dưới đất, anh khẽ chặc lưỡi, đã mười giờ sáng. Trên điện thoại còn hiển thị cả chục cuộc gọi nhỡ từ Thanh Hào. Anh chỉ đơn giản gửi đi tin nhắn yêu cầu dời công việc qua ngày hôm sau, cúi người nhặt quần áo mang vào nhà tắm. 
Thời điểm anh quay về giường, Trì Tuyết vẫn vùi đầu vào gối, dáng vẻ mệt nhoài khiến người nảy sinh lòng thương tiếc. Anh gạt chân xuống, mặc lại váy cho cô, chiếc váy trải qua đêm cuồng hoang trở nên dúm dó. Giữa hai chân vẫn còn dính dớp vết tích trắng đục, anh chỉ kịp dùng khăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703509/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.