Mỗi ngày thứ bảy là ngày nhẹ nhàng nhất, vì hôm sau được nghỉ, mỗi ngày cuối tháng là ngày phấn chấn nhất, vì hôm sau có lương. Hôm nay là thứ bảy, cũng là ngày phát lương, nên thành ra mới sáng đến nhìn thấy gương mặt ai cũng nhiệt tình với công việc hơn hẳn.
Hôm nọ bài phỏng vấn Minh Trang vừa lên báo, lượt xem khá ổn, nên cuối tháng Quế Chi nhận được một lượng thưởng kha khá, thành ra vừa tan ca, Quế Chi đã kéo cô đi đến trung tâm thương mại. Cô biết thói quen tiêu pha của Quế Chi, nên cầm giỏ xách của mình lên, rồi nói bằng giọng khuyên bảo:
“Quế Chi, cậu tính tháng này hấp thụ tinh hoa trời đất, quang hợp để sống tiếp à?”
Quế Chi lắc đầu, giơ ngón trỏ lên đảo qua đảo lại như hình quả lắc.
“Tớ xinh sẵn rồi, không có ý định tu tiên, không muốn thăng thiên đâu".
Cô phì cười, vỗ trán của Quế Chi.
“Chứ cậu kéo tớ vào trung tâm thương mại làm gì, lần nào vào đó cũng thiếu nghị lực hết."
Quế Chi vuốt thẳng tóc ngắn, quàng thêm khăn quàng cổ màu đỏ, bấy giờ mới cầm giỏ xách và ví da của mình.
“Tớ muốn mua quà tặng".
Cô nhớ hình như chưa đến sinh nhật Quế Chi, sinh nhật mình cũng còn lâu mới tới, dạo này Quế Chi toàn dành hết thời gian cho công việc, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra dịp nào tặng quà cả.
“Cậu tính tặng ai?"
Quế Chi lại cúi mặt, cười như hoa nở mùa xuân.
“Anh Minh”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703240/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.