Hai người trở về nhà đã quá nửa khuya. Trì Tuyết vừa vào nhà đã bật đèn lên, rồi chạy thẳng vào phòng tắm rửa mặt thay đồ. Mấy hôm rồi Kỷ Nhiên không về nhà, nên hôm nay có anh, Trì Tuyết lại thấy nhà có hơi người hẳn ra. Nhà có mỗi hai người, một người đi đã đủ vắng vẻ.
Mấy hôm liền, giường trống người đi vắng. Trì Tuyết mỗi đêm đều nằm ngủ một mình, không ai kề cạnh. Cô tưởng mình đã quen với cảm giác cô đơn ấy rồi, vậy mà hôm nay khi Kỷ Nhiên nằm sát bên, để cô gối đầu lên tay anh, cảm nhận nhịp tim anh đập mỗi lúc một vững vàng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, trong lòng có một khoảng trống dần được lấp đầy, Trì Tuyết mới hay... cái cô quen chỉ là chấp nhận việc không có anh, chứ không phải là sự cô đơn.
Tối nay thì khác, Trì Tuyết vừa lên giường đã chạm ngay vào anh, nỗi trống vắng dần thưa, cô rúc lại nằm sát người Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên nằm ngay bên cạnh cô, cảm nhận cô tựa vào lòng mình, cảm giác khuây khỏa làm anh thỏa mãn đến độ thở dài.
Hai người yêu nhau, nằm trong cùng một phòng, không tránh khỏi những sự động chạm thân thiết. Nhất là với hai người tưởng đã xa cách, vẫn có thể quay về bên nhau. Không biết ai mở đầu trước, đèn chưa biết tắt khi nào. Chỉ thấy bóng người đàn ông dần tiến về cô gái ấy, chồng chéo lên nhau, đảo loạn cả hơi thở và không khí trong phòng.
Kỷ Nhiên không nhớ gì ngoài cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703170/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.