Trì Tuyết ngủ một giấc, cơn bão chưa đi qua, nên bên ngoài vẫn còn mưa như trút nước. Cô nằm trong phòng, quấn chăn kín mít, rồi nghĩ về những chuyện không đâu. Từ lần đầu tiên gặp Kỷ Nhiên, đến hôm nọ anh đứng trước cửa nhà mình, nổi giận nói với cô, tôi bị điên mới lấy em.
Trì Tuyết biết mình cần làm một điều gì đó, vậy là mở máy lên, ngón tay run rẩy ấn từng phím một. Tốc độ gõ chữ của cô nhanh là thế, vậy mà hơn mười phút mới xong được từ 'đơn'. Trì Tuyết hít sâu, gõ tiếp mấy chữ nữa, lần này cô gõ khá nhanh, chẳng mấy chốc mà thấy rõ trên trang word ‘đơn xin ly hôn.'
Trì Tuyết nhìn mấy dòng chữ này, nước mắt nhòe đi, cô nhắm mắt lại, mới thấy một giọt nước mắt rớt xuống trên phím laptop, cô lại chẳng vội lau đi. Cảm giác đau muốn chết, bây giờ cô trải nghiệm được rồi.
Điện thoại rung ting tang bên tai, Trì Tuyết cầm lên áp sát má, trong cơn bão tín hiệu không ổn định, vậy mà cô vẫn nghe thấy giọng của bố mình truyền đến rất rõ ràng.
"Trì Tuyết, con có sao không?"
Trì Tuyết nghe thấy vậy, nước mắt càng lăn dài trên má. Có lẽ bão quá lớn, gió quật mưa gào khiến cô sợ hãi, nên nghe thấy giọng hỏi thăm từ bố mình, cô mới không kiềm lòng được thôi. Trì Tuyết giận ông là mấy, lúc này biến mất tăm, giọng nói nghèn nghẹn.
“Con không sao, bão sắp tan rồi. Bố yên tâm".
“Ừ, vậy thì tốt. Con ở với Kỷ Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703110/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.