Những ngày tiếp theo, Trì Tuyết bắt đầu trở lại tòa soạn làm việc. Mỗi khi đi sang Thanh Lam, Thanh Lam sẽ giao cho cô công việc nhiều hơn một chút, rồi cho cô deadline gắt gao hơn lúc trước, ngoài ra không cùng cô nói gì nhiều cả. Trì Tuyết biết mối quan hệ của Thanh Lam và Quyên, có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, nên Trì Tuyết không mấy thiện cảm với Thanh Lam. Thành ra tới tòa soạn cũng chỉ vì công việc, ít đụng chạm nhau. Chỉ là Thanh Lam không quá tỏ ra ghét bỏ cô, hai bên không nói tình cảm riêng chỉ có công việc, nên cô cũng khá dễ thở.
Thanh Lam không giống như Trì Tuyết nghĩ, không muốn ra oai gì với cô, mà là có muốn cũng không làm được. Nhìn Trì Tuyết đi vào trong soạn bài, Thanh Lam lại nhớ về buổi nói chuyện của Quyên.
Đó là một ngày sau khi đến tiệc đêm, Quyên tìm đến Thanh Lam kể lể khóc lóc, khi ấy Quyên đã ngà ngà say, nhưng dáng vẻ đanh đá vẫn như bình thường.
“Anh ấy đuổi tớ rồi, cậu nói đi, mắc mớ gì đuổi tớ vì con đó?"
"..." Đó là vợ người ta đấy. Thanh Lam không nói ra, tuy là bạn thân của Quyên, nhưng Thanh Lam vẫn mong Quyên sẽ tìm được người khác phù hợp với mình, hơn là đăm đăm vào một người như thế. Cô đành rút khăn tay ra lau nước mắt cho Quyên.
“Không sao đâu, cậu đừng buồn".
“Lam, sao anh ấy lại đối xử với tớ như vậy? Tối hôm đó tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703096/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.