Sáng sớm Trì Tuyết đã chạy sang nhà Quế Chi, cầm giỏ lớn giỏ nhỏ đứng trước cổng chờ mười lăm phút, mới thấy Quế Chi ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi phòng, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Quế Chi đi sang cạnh cô không nói hai lời ngồi xuống tựa hẳn vào vai cô lơ mơ ngủ tiếp, trước đó vẫn không quên lầm bầm: "Mới sáng ra cậu không ôm chồng ngủ đi đến đây tìm tớ làm gì?"
“Tớ thương cậu nhiều hơn chồng tớ nữa còn gì".
“Thì đúng mà, chồng cậu phải thương cậu chứ thương gì tớ mà không hơn."
Trì Tuyết cạn lời, sau đó tủm tỉm cười chọt má Quế Chi, “Cậu buồn ngủ mà đầu óc vẫn tỉnh táo ghê nhỉ".
Quế Chi đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, “Được rồi, nói đi, cậu đến đây làm gì?"
“Cậu quên hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra lại à?”
Quế Chi phẩy tay, “Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, tớ khỏe rồi. Mà cho dù có kiểm tra thì cậu cũng có cần mới năm giờ sáng đã chạy đến đứng trước cổng nhà tớ không? Chịu rét chịu gió là sở thích của cậu à?"
"Anh Nhiên đưa tớ đến".
Trì Tuyết chớp mắt.
"Tớ ngồi trong xe đợi đến khi cậu mở cổng..."
Trì Tuyết lại nói, Quế Chi nghe xong tỉnh hẳn. Cốc đầu Trì Tuyết một cái.
"Được rồi tôi xin bà, đừng có khoe nữa. Tôi còn đang độc thân đây này".
Trì Tuyết bật cười, Quế Chi đã kéo cô vào phòng, sau đó vào nhà vệ sinh, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước mới ra ngoài lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703092/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.