Có khúc nhạc đệm là Quyên, nên Trì Tuyết cũng quên mất việc tìm Quế Chi. Đi một lúc vào lại trong tiệc, nhìn thấy Minh đang đi về phía hai người, dáng vẻ đang tìm ai đó, cô mới bần thần nhớ lại, níu tay anh, "Em phải tìm Quế Chi."
Kỷ Nhiên cũng thấy Minh đi về phía bên này, nhìn Trì Tuyết một lúc mới gật đầu.
"Em ngồi nghỉ đi, anh tìm giúp em được không? Có thai đừng chạy lung tung”.
Trì Tuyết gật đầu, tìm một hàng ghế ngồi xuống gọi cho Quế Chi, thì Minh đã đến trước mặt hai người. Minh vừa thấy Trì Tuyết đã hỏi ngay: "Trì Tuyết , em có thấy Quế Chi đâu không?"
Trì Tuyết thú vị nhìn Minh từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, Minh hôm nay mặc bộ đồ mới, cả người nồng nặc hương nước hoa phái nữ kèm với thứ rượu anh tiếp từng bàn khách, quyện vào nhau làm Trì Tuyết hơi buồn nôn. Dạo gần đây cô quá nhạy cảm với mùi hương, nên thành ra trên người cô không có bất kì hương liệu nào. Minh cũng nhận ra điều đấy, nên giữ khoảng cách khá xa với cô, mà cho dù như vậy, vẫn không đuổi được hương nước hoa từ Thanh Lam, như một cách chứng minh hôm nay là tiệc của ai.
Kỷ Nhiên rót cho cô một ly nước quay lại, Trì Tuyết cầm nước rồi nhấp một ngụm, động tác của cô thong dong trái ngược hoàn toàn với thái độ hớt ha hớt hải của Minh. Có lẽ Minh giận lắm, cũng có lẽ Minh không giận, dù sao trên gương mặt anh cũng chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703076/chuong-147.html