Hải Đăng ngồi cạnh Quế Chi, ban đầu tìm cô vì gì đã quên tất cả, chỉ thấy cô nốc gần hết chai vang đỏ, uống say như chết. Hải Đăng định không ngăn, nhưng Quế Chi càng uống càng hăng, đến khi tay cô run lên một đỗi, đánh rơi cả ly rượu trong tay, Hải Đăng mới giật mình.
“Ngồi yên".
Quế Chi đang định nhặt vỏ ly lên, Hải Đăng quát xong đã lôi cô đứng dậy, tránh cho Quế Chi vô tình chạm vào mảnh chai. Quế Chi ngơ ngác nhìn anh, cả người không biết đang ở nơi nào. Hải Đăng thoáng thở dài, cúi người bế bổng Quế Chi lên.
"Tôi biết làm gì với em đây".
“Anh buông ra. Để tôi uống”.
Quế Chi nấc, Hải Đăng nào dám để cô uống
tiếp, vội vàng rời khỏi tiệc đêm.
Sau tai nạn, Quế Chi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Hôm nay còn uống nhiều rượu, nên tay chân như không phải của cô nữa. Hải Đăng nhận ra điều này khi anh vừa thuê xong khách sạn, dìu cô vào trong rồi đặt cô ngã trên giường lớn. Quế Chi say khá yên tĩnh, nhưng tay cô hơi run, Hải Đăng thấy vậy lấy làm lạ, cầm tay cô.
Sự run rẩy này không phải vì đau hay vì sợ hãi, mà là vì tay cô chưa phục hồi hẳn, nên cầm nắm chưa ổn mà thôi. Trong mắt anh thoáng cảm xúc phức tạp, cởi giày cho cô rồi nới lỏng một nút áo của Quế Chi cho cô dễ thở. Quế Chi nằm trên giường, vẻ mặt có vẻ như đau đớn lắm. Hải Đăng không biết cô đau ở đâu, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703074/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.