Người đáng lẽ không nên xuất hiện lại ở đây, nếu anh còn chưa rời khỏi, chắc hẳn sẽ cảm thấy kinh ngạc không ngớt. Quyên đứng từ xa nhìn về phía Trung, khóe môi hơi mỉm cười, nhưng quen Quyên, ai cũng biết cô ta đang chẳng mấy hài lòng.
“Trung, sao mày dám bắt tao?"
Trung không còn gì để mất, ngay cả vợ Kỷ Nhiên gã còn dám bắt, Quyên thì đã là gì. Gã chống tay đứng dậy, lạnh lùng nhìn Quyên.
“Mày lợi dụng tao đối phó với vợ thằng Nhiên, tao chỉ tặng mày chút quà thôi. Người ta nói, có qua có lại mới toại lòng nhau mà”.
Quyên trừng mắt nhìn Trung, liếc sang Trúc bên cạnh chẳng có mấy cảm xúc. Trái hẳn với tính cách chảnh chẹ của Quyên, lúc này cô như một người khác, nhìn xuống Trung đang nằm trên đất.
“Cuối cùng mày vẫn không giết được mẹ con nó. Đàn ông mà hèn".
Quyên nhìn sang Trúc, thầm mắng Trúc ngu. Cô ta báo tin cho gã, đã đưa cho Trúc gợi ý, vậy mà không làm Trì Tuyết sứt mẻ chút nào. Trung nằm trên đất không động đậy, gã càng lúc càng mất máu nhiều hơn, không hơi đâu mà đôi co với Quyên. Khóe môi Quyên khẽ nhếch lên, đã đá Trung.
Trung rên hừ hừ, dường như sắp lâm vào hôn mê. Bấy giờ, cô ta mới nói với người đi cùng.
"Mang đi".
Một nhóm người đi vào nhanh như gió, lôi kéo Trúc đi, rồi vác Trung lên người. Sau tất cả, kho hàng lại lâm vào im lặng. Trên đất chỉ còn mấy vệt máu dài báo hiệu nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702745/chuong-159.html