Quế Chi nhấp một ngụm, rồi bỏ xuống không uống nữa. Minh lại nốc ừng ực hết ly. Hải Đăng thú vị nhìn Minh, cố ý vuốt tóc Quế Chi ra sau, "Em có muốn ăn hải sản không?" Thanh Lam cũng từ đâu chen vào, "Hải sản nhà hàng này ngon lắm, lúc trước tôi với anh Minh đến đây ăn suốt."
Minh chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không nghe thấy Thanh Lam nói gì cả. Kỷ Nhiên và Trì Tuyết thì khỏi phải nói, hai người đến đây để trợ uy cho Quế Chi, ngoài việc anh đã bóc hết đĩa tôm sốt cà cay cho Trì Tuyết ra, thì không có chút cảm giác tồn tại nào.
Quế Chi gật đầu với Hải Đăng, "Anh bóc giúp em à?"
Hải Đăng sắn tay áo lên ngay.
"Tất nhiên rồi, em chưa nghe câu, một đời dài như thế, nên lấy chàng trai bóc tôm cho bạn ăn à?"
Quế Chi bật cười, "Gì cơ, em nghe không rõ?"
Hải Đăng tách tôm, bỏ vào chén Quế Chi. “Em ăn thử xem, anh bóc vậy được chưa?”
Minh nhìn tôm trong chén Quế Chi, anh cười nhếch môi. Thật ra, Quế Chi không thích cách bóc còn đuôi như Hải Đăng làm, cô chỉ thích bóc sạch vỏ, lần nào cũng là anh ngồi bóc hết đưa cô ăn. Quế Chi không thích vỏ tôm, dù chỉ một chút cũng không ăn. Minh mong chờ thái độ của Quế Chi, nhưng anh thất vọng rồi, bởi vì cô nhìn tôm, rồi đưa lên miệng cắn một miếng.
“Ngon lắm”.
Rồi ngay sau đó, sắc mặt Quế Chi thay đổi. Cô xoay người buồn nôn, Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2702697/chuong-181.html