Hạ An đã sống năm năm với cái tên Trì Tuyết, theo bản năng quay đầu. Trước mắt cô, là một người đàn ông, theo trí nhớ mơ hồ của cô, hình như cô đã gặp anh ta ở đâu rồi. Người đàn ông này không giống như những người cô đã từng gặp, nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi tác thật sự của anh, ngoại trừ đôi mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm, Hạ An như bị cuốn theo nỗi buồn cùng sầu bi chất chứa của anh, mà Hạ An ngỡ, chẳng bao giờ thoát ra được. Điều đó làm cô tò mò, người này là ai, tại sao lại có một đôi mắt trải đủ phong sương như thế. Nếu biết Trì Tuyết, người có gương mặt giống cô như đúc... Hình như, anh ta tên là Kỷ Nhiên.
Tuy xa lạ với khuôn mặt của anh, nhưng cái tên của anh thì không ai không biết. Cho dù cô ở trong biệt thự, được Herry Nguyễn nuôi nắng mưa không tắp đến mặt, nhưng vẫn biết tiếng Kỷ Nhiên ở nơi này. Hạ An không biết Trì Tuyết nhưng biết rõ cô và mình giống nhau như đúc.
Cúi xuống, hai chân của mình đang có hai cục cưng ôm chân, dáng vẻ như thể thề chết phải ôm cho bằng được. Cô không thích trẻ con, nhưng phải công nhận hai đứa trẻ này thừa hưởng hết gen của bố mẹ, mặt bầu bĩnh, da trắng bóc, chẳng tài nào ghét được. Tuy vậy, cô không tỏ ra thân thiết, chỉ gỡ bàn tay
nhỏ đang ôm chân mình ra.
"Hai con buông cô ra đã, các con nhận nhầm người rồi. Cô không phải mẹ của hai đứa".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2700322/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.