Biệt thự sáng sớm không có mấy người, hương hoa vẩy vào sô pha, đưa Trì Tuyết
quay lại kí ức cũ. Cuồng loạn trong lòng xô đổ để cô dựng lên ngăn sóng bão, ngay cả bộ ấm trà vẫn như cũ, cuối cùng là thứ gì đã đổi thay?
Kỷ Nhiên theo sát cô, dẫn cô vào phòng ngủ lầu hai. Trong trí nhớ của Trì Tuyết, ngôi nhà trước kia, đây là phòng cho con tương lai của họ. Bây giờ đã thành hai phòng đơn, bài trí giống nhau. Căn phòng màu hồng cho con gái, màu xanh dương cho con trai. Điểm giống nhau chỉ có tấm bảng gỗ ghi tên cả hai. Trường An, Thiên Ân.
Trường An... Trì Tuyết vuốt ve bảng gỗ, cô không biết, mình có bao nhiêu là dịu dàng.
Sự dịu dàng của cô được mài mòn sau những lần điềm nhiên nhìn các cô gái lắc lư bay nhảy, nghe có điểm kể về cuộc sống đáng buồn cũng đáng thương của mình rồi. Trì Tuyết hít sâu, muốn mở cửa ra, vậy mà không tài nào mở được.
Kỷ Nhiên nhìn bóng lưng của cô, biết rõ cô cần có thời gian để tập quen dần. Anh
đến gần, thì thầm.
"Để anh giúp em."
Trì Tuyết không phản đối, cũng không đáp hùa. Anh mở cửa ra, lộ ra giường nhỏ, một cô bé đang nằm lăn trên giường ôm chặt gấu bông. Trì Tuyết đứng rất lâu, không biết đã ngắm đủ mắt mũi miệng, mới run rẩy đến gần.
Trì Tuyết ngồi trên giường rất lâu, đến một tiếng sau mới dám vươn tay chạm đầu con bé. Cô vuốt nhẹ nhàng, tay run như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2699368/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.