Năm tháng để lại trên anh những phong sương bụi trần, trước đây Kỷ Nhiên đã trải đủ gió sương, Trì Tuyết cứ nghĩ anh đã đủ hấp dẫn, đã đủ dư hương. Vậy mà bây giờ nhìn lại, mới thấy cứ như lần đầu tiên gặp anh.
Kỷ Nhiên thoải mái ngồi bên kia ghế, khoan thai mà lịch sự. Anh gầy hơn trước, tóc hơi rối, Trì Tuyết lướt xuống vạt áo mở toang của anh, thoáng thấy vòm ngực nọ. Cô quay đầu đi, đuổi những suy nghĩ mới vừa có đi mất tăm. Đã nghe anh nói.
“Anh không sát hại mẹ em."
Trì Tuyết vừa nghe thấy gì? Anh không làm? Cô quay phắt người, chẳng ngờ anh sẽ vào thẳng vấn đề như thế.
Kỷ Nhiên không nhìn cô, giọng nói đều đều. "Lúc đó trong phòng kín N, anh gặp mẹ em. Anh muốn cứu dì, nên đã tiếp cận dì. Đại ca đồng ý để anh giải quyết dì... anh làm thủ đoạn che mắt, giấu dì đi. Sau đó, trong phòng quá loạn, đại ca chết, gia đình của anh ấy cũng bị thủ tiêu. Đại ca giấu anh trong phòng, anh mới may mắn thoát chết".
Kỷ Nhiên không muốn kể bí mật này cho ai, dù sao bên ngoài vẫn nghĩ anh đường đường chính chính đi lên vị trí hôm nay. Không ai biết, anh bị ép.
Người ấy đã đưa anh đến hôm nay, chỉ vì muốn con trai ông ấy dành lại vị trí của anh
hiện giờ. Nghĩ đến đây, anh nhìn sang Trì Tuyết.
"Anh chạy ra khỏi đấy, chỉ biết chạy nhanh thật nhanh, nếu không tường sẽ sập. Anh thoát khỏi đó, không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2699366/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.