Trong đêm đen nghe tiếng ai hao gầy hanh hao, Trì Tuyết chớp mắt nhìn anh không có thứ tình cảm anh quen thuộc. Giọng cô không lớn, vẫn đâm vào lòng anh buốt nhói.
“Nhiên, xa nhau một ngày tình cảm đã khác, huống hồ là chừng ấy năm".
Trì Tuyết nhìn anh, trong đêm con ngươi thêm phần lấp lánh, có lẽ đèn bàn quá sáng, Kỷ Nhiên chẳng nhìn rõ gương mặt Trì Tuyết. Cô không còn mềm yếu, cũng chẳng có khiếp đảm, càng không đỏ mặt tía tai khi anh tiếp cận nữa. Trì Tuyết chống ngực anh, bàn tay mơn trớn trên đầu vai. Đúng vị trí vết đạn cô tặng anh.
"Lúc ấy nếu tôi vững tay thêm một chút, bây giờ anh sẽ không có mặt ở đây".
Trì Tuyết nói đến đây không mang theo áy náy, như thể có quay lại ngày ấy, cô vẫn sẽ làm vậy. Kỷ Nhiên nhìn cô một lúc, như muốn chọc thủng cô, tìm xem trái tim cô làm bằng gì, tại sao có thể tàn nhẫn đến vậy. Giọng anh rất nhỏ, cúi xuống đáp bên tai cô một vùng ấm áp, "Trì Tuyết, em nói dối."
"Trì Tuyết, sau này anh sẽ bảo vệ em. Chỉ cần cho anh một cơ hội thôi... Được không?"
Trì Tuyết từng mệt mỏi, từng sa ngã, từng muốn buông bỏ tất cả. Thời gian đó ngay cả sương giáng cũng khiến cô rơi nước mắt, bây giờ thì khác rồi. Cô chậm rãi lắc đầu, “Rời xa anh, em đã không còn là em lúc ấy nữa. Tình yêu đấy, đã biến mất theo những trận gió tanh mưa máu. Nhiên, đã không còn như xưa nữa. Trì Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2699355/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.