Chương trước
Chương sau
Suốt ngày nay Nam Hướng Bắc bị vây bởi trạng thái phấn khởi, cho dù lúc rời khỏi công ty trùng hợp gặp cái gã Tống Trạch chướng mắt kia thì vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Hôm nay Tô Hướng Vãn không có ở công ty, cô không gặp nàng, nhưng buổi tối có thể cưới nàng trong trò chơi, vậy là được.

Chỉ toàn suy nghĩ đến chuyện đó, cả người Nam Hướng Bắc thoạt nhìn dị thường phấn chấn, thẳng đến khi cùng ba ba dùng cơm chiều, độ cong khoé miệng cô vẫn chưa ngớt, làm cho Nam Cực nhịn không được nhíu mày.

"Ta nói con nên biết khắc chế một chút". Buông chiếc đũa, liếc nàng một cái, Nam Cực càu nhàu, "Cho dù gặp được người trong lòng cũng không cần biểu hiện ra như vậy, may mắn mẹ con hôm nay không ở nhà, nếu không thế nào cũng bị bà ấy nhìn ra".

Nam Cực đương nhiên không biết lý do thật sự làm Nam Hướng Bắc cao hứng, chỉ đơn giản nghĩ rằng con gái phấn khích là vì ở công ty Vân Phi nhìn thấy người mình yêu, trong lòng cảm khái thái độ con gái khi yêu giống hệt ông hồi trẻ, đồng thời cũng thầm than người nhà họ Nam quả nhiên không có tiền đồ. Hồi xưa mỗi khi nhìn đến Bắc Đường Lạc Anh, ông cũng bất giác mỉm cười như thế.

"Khụ......" Ho khan một tiếng, bị ba ba nói cũng có chút ngượng ngùng, Nam Hướng Bắc cố gắng khống chế cảm xúc, có điều ý cười vẫn đầy mặt làm người ta thoáng nhìn qua liền biết tâm tình cô tốt đến mức nào.

Nam Cực đành lắc đầu, không nhiều lời nữa, buông chén đứng lên, "Còn lại giao cho con thu dọn, ta về thư phòng đây".

"Dạ". Nam Hướng Bắc rất nhanh đáp ứng, nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ nên cô cũng không ăn nữa, đứng lên thu dọn bàn ăn sau đó trở về phòng mình, mở máy tính lên.

Lúc login còn chưa tới sáu giờ, hệ thống hiển thị Tô Mạc Che đang online, rõ ràng còn hơn hai tiếng nữa mới tám giờ, vậy mà Nam Hướng Bắc đã bắt đầu khẩn trương, chưa bao giờ cô trải qua loại cảm giác này.

Thỉnh cầu chat voice được gửi qua, ấn đồng ý rồi mang tai nghe vào, đồng thời không quên nhấn nút ghi âm, trong nháy mắt, Nam Hướng Bắc thiệt muốn thẳng thắn nói chuyện cùng Tô Hướng Vãn, muốn nói cho nàng biết Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Từ Tâm, không những muốn kết hôn với nàng trong trò chơi mà ngay cả ngoài đời cũng muốn.

Có điều lý trí không ngừng nhắc nhở cô làm thế sẽ gây ra hậu quả gì, Nam Hướng Bắc cuối cùng đành cố nén xúc động, yên lặng nghe thanh âm Tô Hướng Vãn, nhìn đôi bạch y nhân trên màn hình, cảm giác rung động cứ không ngừng khuếch tán.

Đồng dạng mang cảm giác đó còn có Tô Hướng Vãn, hai người tuy chỉ lẳng lặng đứng, chung quanh thỉnh thoảng có người chơi khác chạy qua, nhưng tuyệt nhiên không gây trở ngại đến việc nàng nở nụ cười dịu dàng, nhìn người trong trò chơi kia.



"Từ Tâm." Khi thời gian cận kề, hệ thống thông báo hai người chuẩn bị đến địa phương chờ hôn lễ bắt đầu, Tô Hướng Vãn bất chợt kêu Nam Hướng Bắc một tiếng.

"?" Nam Hướng Bắc nhanh đáp lại bằng dấu chấm hỏi.

"Mở âm thanh bên phía em đi". Tô Hướng Vãn nhẹ nói, mang theo chút chờ mong, "Em có thể không cần nói gì, chị nghe động tĩnh bên em là được rồi".

Nghe nàng nói vậy, Nam Hướng Bắc trở nên ngây ngốc, cô bối rối vò đầu tiếp theo mở voice bên mình.

Dù sao chỉ cần không nói lời nào thì sẽ không bị đại sư tỷ phát hiện....Cho đến giờ, cô chưa từng muốn từ chối bất kỳ đề nghị nào của đại sư tỷ.

"Đại sư tỷ, nghe được tiếng động bên em không?" Nam Hướng Bắc gõ nhanh bàn phím, nhân tiện ho nhẹ một cái.

"Nghe được." Bên tai có thể nghe được tiếng đánh máy cùng tiếng ho khan, Tô Hướng Vãn mỉm cười, nhìn đồng hồ ở góc màn hình lên tiếng, "Chị đi qua thành bắc, sắp tám giờ rồi".

"Được". Ngày thường đã quen với việc nàng nói, mình đánh chữ nên Nam Hướng Bắc không lo mình vô ý mở miệng làm bại lộ bí mật.

Hai người chia nhau ra, một người hướng về phía đông thành Hàng Châu, một người đi về phía bắc.

Trò chơi này đúng là rất thực tế, thành đông có một trang viên lớn chuyên để cho tân lang đón tân nương đến làm lễ bái đường, hết thảy từ đãi tiệc đến động phòng này kia đều tiến hành ở đây, sắp cử hành hôn lễ, cảnh trí sẽ biến đổi sang màu sắc tươi vui rất có không khí, địa phương tân nương ở thành bắc cũng giống như thế.

Khi Nam Hướng Bắc điều khiển Nam Cung Từ Tâm tới thành đông, Phó Quân Quân cùng rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Môn đã sớm chờ ở đó.

Thay trang phục hôn lễ, đúng tám giờ hệ thống vang lên thông báo, Nam Hướng Bắc nhấp chọn NPC leo lên ngựa, đội nghi thức xa hoa đi phía trước cô, các đệ tử phái Tiêu Dao cũng đi theo, đoàn người ngựa đông đúc chậm rãi tiến về thành bắc.

Khoảng cách từ thành đông đến thành bắc kỳ thật không xa, chỉ vài phút là đến nơi, nhưng đem tân nương nhập kiệu về thành đông thì tốn không ít thời gian, bởi vì lúc ấy phải đi vòng quanh cả thành Hàng Châu.

Trong quá trình đón dâu, Nam Hướng Bắc không cần thao tác cái gì, bọn Phó Quân Quân đã thương lượng kỹ, tổ chức một đội ngũ rải hoa khắp con đường, một đội khác mang nhiệm vụ đốt pháo hoa, cảnh tượng rất hoành tráng.

Lát sau, đoàn người rốt cuộc đến thành bắc, vừa bước xuống, Nam Hướng Bắc liền nhìn thấy Tô Mạc Che đội mũ phượng che khăn từ bên trong đi ra, cách lớp voan đỏ không thấy tới gương mặt nàng, nhưng lòng Nam Hướng Bắc vẫn đầy tràn niềm vui ngọt ngào.

Dĩ nhiên tân nương không thể bị tân lang dẫn đi dễ dàng, vài NPC mặc trang phục phu nhân che ở đàng trước, Nam Cung Từ Tâm phải trả lời xong các đề mục đưa ra mới có thể tiến tới nắm tay Tô Mạc Che.

"Thập lý bình hồ sương mãn thiên. Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên" Cúi đầu đọc thầm hai câu này, Nam Hướng Bắc khẽ lắc đầu, nhanh chóng lựa chọn đáp án: "Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ. Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên".





Đề thứ nhất qua khá đơn giản, Nam Hướng Bắc nhìn tiếp đề thứ hai, cũng là thơ, khổ nỗi câu thơ này cô không biết, cho nên vội mở Baidu tìm đáp án.

Không nghĩ là di động đặt trên bàn lúc này lại vang lên.

Mở to mắt, lập tức ý thức được chuyện gì đang diễn ra, Nam Hướng Bắc nhanh chóng cầm di động tính tắt máy, cô cau mày không biết Tô Hướng Vãn có nhớ tiếng chuông của mình hay không, nhưng nhìn tới tên hiển thị trên màn hình cô liền ngơ ra, không thể tắt ngang được.

Hai chữ "Tiểu Tích" không ngừng nhấp nháy, giống như nhịp tim đập của cô lúc này, gấp gáp vô cùng.

Nên...... Làm gì bây giờ?

Quay qua nhìn máy tính, NPC bên trong còn đang chờ đáp án của cô, và Tô Hướng Vãn giờ phút này cũng nghe được thanh âm bên đây, mồ hôi thấm ướt cả trán, cả lưng Nam Hướng Bắc.

Di động vang một hồi, cuối cùng ngừng lại, Nam Hướng Bắc gấp đến chết, đưa tay xoa trán, cô hít sâu muốn trấn định bản thân.

Âu Dương Vô Khuyết: "Tiểu Túng, câu hỏi rất khó sao, chúng ta giúp ngươi lên Baidu tìm nha, mau gửi qua đây".

Phó Quân Quân: "Tiểu Túng, ngươi nhanh lên a, bằng không sẽ bỏ qua giờ lành".

Hai người bạn gửi tới tán gẫu riêng tư, Nam Hướng Bắc càng thêm sốt ruột, nghĩ trước hết nên đặt di động qua một bên, ngón tay nhanh chóng gõ phím tìm đáp án, sau đó lần lượt trả lời các câu hỏi.

Đến giờ hạn định, rốt cuộc Nam Hướng Bắc cũng giải quyết xong, nhìn NPC dìu tân nương tử đến trước mặt mình, cô thở ra nhẹ nhõm, đồng thời bất an nhìn di động, rối rắm không biết có nên gọi lại hay không.

Tân nương được tân lang đỡ ngồi lên cỗ kiệu xa hoa, tân lang thì ngồi trên ngựa, đội nghi thức lại bắt đầu khua chiêng gõ trống, đệ tử Tiêu Dao phụ trách rải hoa, vv.v... Hết thảy tiến hành suôn sẻ đâu vào đấy, duy chỉ có tân lang luôn lo lắng băn khoăn.

Thời điểm đoàn người vào tới trong thành, di động lại vang lên.

Quýnh quáng cầm di động, quả nhiên vẫn là cuộc gọi từ Tô Vị Tích, tiếng chuông không ngừng reo vang, Nam Hướng Bắc hoàn toàn hoảng loạn rồi.

Lúc dạo phố không cần tân lang làm gì hết, nhưng mà.... Nhưng mà cô vẫn không thể nghe điện thoại a!



Tại sao xui xẻo như vầy chứ, vừa vặn đêm nay cô mở voice, vừa vặn đêm nay Tô Vị Tích gọi tới sớm,....Chuyện này tóm lại là thế nào đây!

"Từ Tâm." Đúng lúc này, Tô Hướng Vãn chợt mở miệng, thanh âm êm ái, "Nếu em không muốn để chị nghe giọng em thì em cứ tắt voice, nghe điện thoại đi, không sao hết".

Mở khung tán gẫu với Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc đánh ra một chữ "Em..." rồi im lặng, không biết nên nói gì nữa.

Giờ khắc này, lòng cô tràn ngập lo sợ. Một ngày trong tương lai, Tô Hướng Vãn biết cô chính là Nam Cung Từ Tâm, có khi nào bởi vì cô giấu giếm mà tức giận không?

"Điện thoại em cứ reo vang kìa, nhanh nghe máy đi". Tô Hướng Vãn hiện giờ cũng thật vất vả, cố nén bản thân đừng bật tiếng cười, nét mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo, bởi vì nàng thật sự rất muốn cười mà vẫn phải giữ ngữ khí bình tĩnh nói chuyện cùng Nam Hướng Bắc.

Tô Vị Tích đang ngồi trên sopha ngay cạnh nàng, tay nắm chặt di động, lắng nghe từng tiếng chuông truyền đến từ phía bên kia.

Bé Tô Vị Tích luôn nhu thuận lúc này cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, nó cứ bĩu môi ra, không hiểu vì sao đêm nay mami rất kỳ lạ, còn một nguyên nhân nữa là bởi vì Bắc Bắc không nghe điện thoại của nó.

"Vậy...... Em nghe điện thoại đã." Áy náy hồi đáp, Nam Hướng Bắc tắt tiếng bên mình, tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói ấm áp ngày thường hiện tại vô cùng uể oải: "Tiểu Tích....".

"Bắc Bắc." Nghe được thanh âm Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích vui vẻ hơn lên, chẳng qua cái miệng nhỏ nhắn vẫn phồng ra, "Bắc Bắc thật xấu, không nghe điện thoại của Tiểu Tích."

"Ta......" Nam Hướng Bắc mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tô Vị Tích quay qua nhìn mami, thấy nàng đang tươi cười sáng lạn nhìn mình, nó chớp chớp đôi mắt đen láy, "Bắc Bắc xấu xa, Tiểu Tích không thèm để ý tới nữa!", nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Đây là những lời trước đó mami đã dạy nó, tuy không biết tại sao phải khi dễ Bắc Bắc, bất quá chuyện mami làm khẳng định là có đạo lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.