Tô Lâm siết chặt hai bên tay vịn xe lăn, mu bàn tay trắng bệch lộ gân xanh, chị cúi đầu, cả thân mình run run.
Tạm thời buông tha ý niệm trong đầu, Hướng Vãn xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ Tô Lâm như thế, trong lòng nàng vô cùng đau xót, ngồi xổm xuống ôm lấy chị, "Chị à..."
"Vào nhà thôi." Sau một lát, sắc mặt Tô Lâm khôi phục bình thường, chị nâng tay đặt trên lưng Hướng Vãn, dịu dàng nói khẽ bên tai nàng.
"Dạ." Tô Hướng Vãn cũng ý thức được hai người đang đứng trước cửa, nếu bị người khác thấy sẽ không hay. Nàng đứng thẳng dậy, đẩy xe lăn Tô Lâm cùng nhau đi vào. Sau khi đóng cửa lại, nhìn mặt Tô Lâm đã trở lại bình thường, nàng do dự một chút mới nhẹ giọng mở lời, "Chị, Từ Tâm em ấy... Em ấy không phải loại người như vậy đâu."
Mẹ của nàng buông ra lời kia, không phải chỉ có mình nàng nghe được, Tô Lâm cũng nghe thấy. Mặc dù trong lòng vẫn có một chút nghi hoặc cùng lo lắng, nhưng trong lòng Hướng Vãn tuyệt đối không muốn chị mình có thành kiến với Nam Hướng Bắc.
"Được rồi, chị cũng lâu rồi không gặp mẹ." Tô Lâm bắt gặp Hướng Vãn lại nhíu mày, ôn nhu nói, "Chuyện xảy ra năm đó quả thật là chị không đúng, cho nên mẹ nói chị như vậy cũng là bình thường."
Tô Hướng Vãn biết chị nói "Chuyện xảy ra năm đó" là chỉ cái gì, vùng chân mày càng nhăn lại, cắn môi không nói gì.
"Có điều, Tiểu Bắc có thể khuyên nhủ được mẹ, chứng tỏ em ấy bấy lâu nay nhất định bỏ ra không ít công sức." Tô Lâm cười nhìn Hướng Vãn, "Lúc trước không phải em kể ba mẹ không đồng ý em quen Tiểu Bắc sao? Hiện tại thái độ mẹ đối với Tiểu Bắc em cũng thấy rồi đó, nhất định là em ấy bỏ ra không ít tâm sức."
Nghe Tô Lâm nói như vậy, Hướng Vãn giật mình, ánh mắt cũng dần dần dịu lại, nhưng vẫn không nói gì.
"Em đừng vì chuyện hôm nay mà trút giận lên Tiểu Bắc." Tô Lâm nhìn Hướng Vãn, trong thanh âm mang theo tiếng thở dài, "Em đó, từ nhỏ tính tình đã như vậy, rất hay giận chó đánh mèo, đến bây giờ chưa bỏ. Tiểu Bắc chính là quá nuông chiều em, khẳng định là luôn bị em ăn hiếp."
"Em nào có." Nữ cường nhân khí tràng bừng bừng hờn dỗi nói một câu, lúc nghĩ đến Hướng Bắc, trong lòng lại nhịn không được hơi lo lắng.
"Em mau đi nghỉ ngơi đi." Tô Lâm không tiếp tục chủ đề vừa rồi, vỗ vỗ tay Hướng Vãn nói, "Chị muốn vẽ tiếp, em về phòng đi."
Chần chờ một lúc, Hướng Vãn cũng không bước đi, nàng nhìn Tô Lâm chăm chú, trong mắt để lộ ra một chút lo lắng.
"Chị thật sự không sao." Tô Lâm bất đắc dĩ cười, "Chị đã khác hồi xưa rồi, Hướng Vãn."
"Em biết." Thanh âm Hướng Vãn rất nhẹ, nàng nhìn chị một lát, thấy chị ấy mỉm cười nhìn mình, Hướng Vãn cắn cắn môi dưới, "Em trở về phòng đây, có gì gọi em nhé."
"Được." Tô Lâm nhanh trả lời, nhưng khi Tô Hướng Vãn đã rời đi, cả người cô vô lực dựa vào thành ghế, gian nan thở dài.
Làm sao mà có thể không có việc gì? Tuy rằng cảm tình không phải quá sâu nặng, nhưng đó dù sao cũng là mẹ nuôi của mình, bị mẹ nuôi coi mình như yêu tinh hại người, như thế nào cũng cảm thấy đau đớn khổ sở...
Nhưng hết thảy đều là bản thân gieo gió gặt bão, con người trước kia của mình, ngay cả Tô Lâm cũng không muốn nhớ lại. Nếu không phải trải qua một trận tai nạn suýt chết kia, Tô Lâm cũng sẽ không có thay đổi nhiều như vậy.
Tô Hướng Vãn trở về phòng, gần như không còn sức lực ngồi xụp xuống giường, cũng chẳng để tâm hình tượng mà nằm ngã ra, nàng nhìn chằm chằm trần nhà, cứ nhìn chằm chằm như vậy, đầu óc không ngừng suy tư.
- --
Nam Hướng Bắc lúc này đang ở cùng ông bà Tô, nghe lời bà Tô kể cảm thấy bất lực vô cùng.
Chiều hôm qua bà Tô nói là buồn ngủ, kết quả không ngủ mà nép ở cạnh cửa nghe lén cô và ông Tô nói chuyện. Nghe xong hoàn chỉnh câu chuyện, trong đầu nhận định Tô Lâm lần này trở về muốn tiếp tục dây dưa với Hướng Vãn, muốn chia rẽ Hướng Vãn với Hướng Bắc, cho nên vừa nghe thấy ông Tô nói muốn hôm nay bay qua đây, bà cũng lén lút mua vé cùng chuyến bay, cùng đi qua đây. Chuyện làm cho người ta bất đắc dĩ chính là ông Tô vậy mà không phát hiện vợ mình lén đi theo. Cùng ngồi trên đúng chiếc máy bay đó, đợi cho đến thành phố Z, khi Nam Hướng Bắc đón ông Tô đưa qua quán ăn sắp xếp thì bà Tô trực tiếp đón xe đi Tô gia.
"Cái bà già này, thật hết nói nổi..." Không chỉ Hướng Bắc bất đắc dĩ, ngay cả ông Tô cũng không nói nên lời với bà vợ. Ông chỉ chỉ vợ mình, dừng một lát lại thở dài, "Đã ngã bị thương như vậy còn không chịu yên tĩnh."
"Còn không phải tại tôi sợ cái ngữ yêu tinh hại người kia trở về gây họa cho Hướng Vãn sao!" Bà Tô trừng mắt nhìn ông, "Ông quên năm đó nó làm cái gì với Hướng Vãn rồi à? Trói con bé đến ba ngày không cho ăn cơm, còn thiếu giết con bé nữa thôi! Vạn nhất lần này nó thấy Hướng Vãn ở cùng với Hướng Bắc, nó ghen lên lại đối với hai đứa làm ra chuyện gì đó, muốn đồng quy vu tận với hai đứa nó thì phải làm sao bây giờ!"
"Bà......" Bị bà Tô nói như vậy, ông Tô cũng không biết chống đỡ làm sao, ông há miệng thở dốc, chỉ biết chỉa ngón tay vào vợ, phát ra một tiếng thở dài.
"Nhưng mà, chân của cái ngữ yêu tinh kia là xảy ra chuyện gì?" Bà Tô nhìn về phía Nam Hướng Bắc hỏi.
"Cháu cũng không biết." Hướng Bắc lúc này trong lòng hỗn loạn vô cùng. Cô nhớ đến ánh mắt Hướng Vãn nhìn mình trước khi đi, bởi vì thấy trong đó có hoài nghi mà khổ sở, đáy lòng thậm chí còn vang lên giọng nói thuyết phục chính mình.
"Lần đầu tiên cháu gặp chị Tô, chị ấy đã như vậy rồi." Nam Hướng Bắc nói xong, ánh mắt đã bắt đầu hốt hoảng.
Nghe cô nói, bà Tô cũng im lặng không nói gì, ông Tô lắc đầu thở dài, trong lòng cũng hối hận. Nếu không phải hôm qua ông nài nỉ Hướng Bắc đưa ông tới gặp Tô Lâm, nhất định đã không phát sinh chuyện hôm nay rồi.
"Để cháu đưa hai bác đến khách sạn nghỉ ngơi." Cũng không biết trải qua bao lâu, Nam Hướng Bắc lấy lại tinh thần từ trong hoang mang, cô đứng lên nói với hai ông bà, "Nếu có chuyện gì, hai bác hãy gọi cho cháu."
"Ừ."
Sau khi thu xếp cho hai người họ, Nam Hướng Bắc mới lái xe về nhà. Nhưng khi về tới cửa nhà, cô đứng đó, lo lắng không yên, mãi cũng không dám mở cánh cửa kia ra.
Ngoài bất an cùng sợ hãi, còn có một cảm giác áy náy vô cùng, làm cô không biết làm sao để đối mặt Tô Lâm. Nếu không phải tại mình, thì Tô tỷ tỷ đâu bị bà Tô đối xử như thế, người phụ nữ yếu ớt kia đã không phải bị đả kích lớn như vậy...
Nam Hướng Bắc cứ đứng thần người ra đó, mãi đến khi nhà hàng xóm ngay bên cạnh mở cửa ra nhìn thấy, ngạc nhiên gọi cô một tiếng, Nam Hướng Bắc mới miễn cưỡng cười, sau đó lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Trong phòng khách không có người, Nam Hướng Bắc đổi giày, phản ứng đầu tiên là đi đến phòng của Tiểu Tích. Cô đứng ở cửa, nhìn Tô Lâm ở bên trong đang vẽ, thật giống như hết thảy chưa có chuyện gì xảy ra, cô không khỏi kinh ngạc.
Có lẽ là vừa mới nghe được động tĩnh, hoặc là cảm giác được tầm mắt từ phía sau, Tô Lâm xoay người, nhìn Nam Hướng Bắc cười cười, "Đã trở lại?"
Cả người Nam Hướng Bắc đều ngây ra, cô cứ thẫn thờ nhìn Tô Lâm, trong cổ họng như có gì nghẹn lại, không làm sao phát ra âm thanh.
"Đứng ngốc ra đó làm gì?" Tô Lâm lăn xe qua, đến trước mặt Nam Hướng Bắc, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt là ấm áp tươi cười, "Đừng suy nghĩ lung tung, khó có được ngày em và Hướng Vãn đều nghỉ ở nhà, mau về phòng đi."
"Tô tỷ tỷ......" Nam Hướng Bắc rụt rè kêu một tiếng, muốn nói gì đó lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô cứ cúi đầu nhìn chị ấy, áy náy trong lòng lại càng dâng lên cuồn cuộn, cùng đó còn có một ý niệm lóe qua trong đầu, một ý nghĩ mà cô tuyệt đối không bao giờ muốn phải thực hiện.
"Được rồi, mau trở về phòng đi, chị cũng không phải là Tiểu Tích." Tô Lâm lắc lắc đầu nói, đột nhiên nghiêm mặt nhìn cô, "Hay là, em cảm thấy chị là người tàn tật, cho nên thương hại chị à?"
"Làm sao lại thế!" Mắt trừng lớn, vội vội vàng vàng phủ nhận, Nam Hướng Bắc hốt hoảng xua tay, "Không phải như thế."
"Nếu không phải vậy thì mau về phòng em đi." Tô Lâm ra vẻ bất mãn nhìn Nam Hướng Bắc, "Đừng lúc nào cũng cho rằng chị là kẻ vô dụng cái gì cũng không làm được."
"Ah...không có mà, em... em không có ý đó......" Nam Hướng Bắc vừa nói vừa theo bản năng giật lui về phía sau, nhìn thấy Tô Lâm lộ ra nụ cười hài lòng, cô rối rắm nhíu mày, rốt cuộc gật gật đầu, đi qua căn phòng bên cạnh.
Cửa phòng đang đóng, cô xoay tay nắm cửa thật cẩn thận đẩy ra. Tô Hướng Vãn nghe được động tĩnh ngồi dậy, hai người đều ngừng động tác, không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Nam Hướng Bắc hồi thần trước, cô tiến lên hai bước vào trong phòng, thuận tay đem cửa đóng lại, sau đó cứ như vậy đứng đó mà nhìn Tô Hướng Vãn, không nói lời nào.
"Nói đi." Tô Hướng Vãn vẻ mặt mỏi mệt, thanh âm cũng hơi trầm thấp, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe được ngữ khí của nàng như vậy, Nam Hướng Bắc nguyên bản trong lòng luôn căng thẳng, bỗng nhiên trầm xuống, giống như vừa chìm vào trong nước lạnh như băng, một trận lạnh cả người.
Cô trầm mặc, cứ nhìn Tô Hướng Vãn, vẫn không nói một lời.
"Em không định giải thích gì với chị sao?" Tô Hướng Vãn mày nhíu chặt, nàng nhìn Nam Hướng Bắc, ánh mắt rất phức tạp, "Em giấu diếm chị không ít chuyện, không phải sao?"
Nam Hướng Bắc tiếp tục im lặng nhìn Tô Hướng Vãn, đôi mắt ngày thường luôn có vẻ trong suốt mà sáng ngời giờ phút này ảm đạm, còn có thêm chút thất vọng.
Tô Hướng Vãn cảm thấy khó hiểu trước ánh nhìn này, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an, nhưng chỉ có thể cắn môi nhìn lại đối phương, nhất thời cũng không biết nên làm sao cho phải.
"Chị muốn em nói cái gì?" Sau một lúc lâu, Nam Hướng Bắc rốt cuộc mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên cô đối mặt Tô Hướng Vãn mà ngữ khí không hề ôn nhu. Nam Hướng Bắc xoay người qua hướng khác không nhìn nàng, "Là muốn em giải thích vì sao lại muốn đưa hai bác lại đây, để cho họ nhục mạ Tô tỷ tỷ ư?"
Tô Hướng Vãn giật mình.
"Hay là muốn em giải thích, em làm sao lại có thế lấy lòng bác gái, làm cho bác có thể chịu nghe lời em nói như vậy?" Đột nhiên Nam Hướng Bắc bật cười, trong mắt cũng dâng lên màn nước trong suốt. Trải qua một đoạn thời gian dài như vậy, trên lưng đeo bao nhiêu áp lực, một phần do nội tâm bối rối, một phần cũng vì thái độ của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc rốt cuộc không nhịn được nữa, cô vừa cười vừa chảy nước mắt, "Em không có cách nào hoàn toàn tin tưởng chị, chị cũng cũng không tin tưởng em, cho nên kết cục như hôm nay trước sau gì cũng đến."
"Em... Em nói lung tung cái gì vậy?" Tô Hướng Vãn hoàn toàn không ngờ được Nam Hướng Bắc sẽ nói ra lời như thế, nàng bật người đứng lên, hướng về phía Nam Hướng Bắc ép tới từng bước, Nam Hướng Bắc lại lùi về sau tránh né, "Chẳng phải Đại sư tỷ luôn cho rằng cảm tình trong trò chơi không thể nào sâu sắc được, một ngày nào đó chạm đến cuộc đời thực rồi cũng sẽ tiêu tán sao?"
"Ngay từ đầu... chúng ta lúc đó, cũng chính là vì cảm tình trong trò chơi mới ràng buộc lẫn nhau đó thôi?"
"Cho nên chuyện chúng ta sớm hay muộn rồi cũng sẽ tan." Nam Hướng Bắc nhìn thẳng nàng, gằn từng tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]