Trên mặt Tô Hướng Vãn nhìn không ra cảm xúc, nàng đứng trước mặt Nam Hướng Bắc, mím chặt môi nhìn cô, không nói một lời.
Nam Hướng Bắc nói xong lời kia, nâng tay lau nước mắt, cau mày cố gắng nén khóc, hít hít cái mũi, thoạt nhìn có chút đáng thương.
"Còn gì nữa?" Tô Hướng Vãn rốt cuộc mở miệng, thanh âm nàng thật nhẹ, bên trong thấy rõ mệt mỏi, "Em còn giấu trong lòng điều gì nữa, giờ nói ra hết đi."
Bởi vì thái độ của nàng như vậy mà thân mình run lên, Nam Hướng Bắc nhìn nàng một cái, thấy mặt nàng bình tĩnh, Hướng Bắc vừa rồi mới hùng hùng hổ hổ lập tức xìu xuống.
"Tại sao em cứ giữ trong lòng đến khi chính mình chịu không nổi nữa mới chịu nói cho chị biết em cảm thấy khổ sở?" Tầm mắt dời đi không nhìn cô, Tô Hướng Vãn cắn môi, biểu cảm rốt cuộc có biến hóa, "Là do thái độ của chị làm cho em cảm thấy không thể nói ra suy nghĩ trong lòng sao?"
"Em..." Người vốn đang cảm thấy đau khổ nghe được nàng nói như vậy, nhất thời ngây người, há miệng muốn giải thích cho bản thân, lại nói không ra lời.
"Là tại chị quá tự cao." Tô Hướng Vãn cười cười, miệng lại câu lên một nét cười chua xót, "Chị tự cho là mình rất hiểu em, kết quả em lại ẩn giấu nhiều tâm sự như vậy mà không nói với chị."
Cúi đầu, Nam Hướng Bắc nhìn chăm chăm sàn nhà, cau mày thật chặt, cô nghĩ đến lời Hướng Vãn nói, trong lòng hỗn loạn không thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-truy-duoi-tinh-yeu-ba-muoi-nghin-feet/3102368/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.