Chương trước
Chương sau
Trời đột ngột hửng nắng. Gia Hân đè xuống cảm giác bài xích, ngốc ngốc vươn tay ra khỏi màn che hoa lệ. Xúc cảm ấm áp khiến cậu như bình tỉnh. Mấy ngày qua, chập chờn cùng hỗn loạn, cậu giống như thay đổi quá nhiều. Nóng nẩy, cáu gắt, lộng quyền,... là bản thân?

Bảo Long nhìn Gia Hân tựa một con mèo lười uể oải nằm phơi nắng, tâm trí không biết đã bay đi đâu, lắc đầu cười. Quên đi, hắn có thể sủng cậu cả đời, liền cậu thích thế nào thì là thế đó. Hắn vẫy tay cho tất cả lui xuống, chính mình bày một bàn mỹ thực thịnh soạn. Bảo bối của hắn thật gầy, thời thời khắc khắc đều đau đầu nghĩ cách vỗ béo mèo nhỏ biếng ăn.

Giật mình dời khỏi đống suy nghĩ rối loạn, Gia Hân càng mịt mờ. Cậu muốn xác nhận một chuyện, liền lập tức chạy xuống vườn đào. Giày và áo choàng cũng chưa kịp mặc, Gia Hân mặc kệ Bảo Long lải nhải gọi theo, bước chân nhanh hơn.

"Hệ thống?"

"Hệ thống mi ở đâu?"

[Hệ thống đang sửa chữa. Vui lòng chờ đợi.]

"..."

Đến khi không chạy nổi nữa, trong lòng mệt mỏi hô hàng trăm hàng ngàn lần, vẫn chỉ có một âm thanh máy móc đáp lại. Gia Hân cực kỳ khủng khoảng. Cậu không liên lạc được với hệ thống, thân xác này cũng không thể kiểm soát, cậu phải làm sao? Không lẽ chấp nhận lạc ở một thế giới ảo.

"Gia Hân."

"A?"- trên vai chợt nặng, Gia Hân ngẩng mặt thấy hoàng đế đang muốn phát hoả mà không được. Trán hắn nhíu chặt, bận rộn đem áo choàng bó cậu thành bánh tét.

"Thật là~ mùa đông không được quên mặc ấm, nhỡ bị nhiễm lạnh thì trẫm sẽ cực kỳ cực kỳ đau lòng."

Gia Hân ngập ngừng mở miệng lại thôi. Kì thực muốn hỏi tại sao hắn bao che cậu tác quái như vậy. Hành động của cậu quả thực ngông cuồng vô pháp vô thiên, trong cốt truyện cũ nữ chính dù là hoàng hậu cũng phải tuân theo qui phép, phạm lỗi xử phạt làm gương.

"Nào, chân trái~ chân phải~~"

Gia Hân ngoan ngoãn nghe hắn nhấc chân lên, không hề mảy may nghĩ ngợi gì. Sau đó... Ặc, quá đáng sợ rồi, cậu cư nhiên luyện thành thói quen để hoàng đế đại nhân cúi người xỏ giày. Mấy lão đại thần nói không hề sai, " đại nghịch bất đạo a a a"

"Xong!!"

Bảo Long vỗ vỗ chút tuyết dính trên vạt áo, bởi độ cao chêch lệch, vừa nãy hắn là quỳ một gối trên đất giúp mèo nhỏ xỏ giày. Khi hắn đứng lên, dáng người cao lớn khiến Gia Hân như lọt thỏm trong lòng. Dương quang nghiêng đi bao phủ trên người, hắn khoé môi hơi hơi giương lên cười sủng nịnh, mang theo trí mạng lực hấp dẫn.

Hỏng rồi, tim tuôi sao đập nhanh quá vậy nè.

"Thế nào, giờ mới phát hiện phu quân của em quá đỗi mê người?"

Đó thanh âm giống như mang theo vô tận mê hoặc, dụ nhân sa đoạ tới vĩnh viễn không thấy đáy vực sâu. Cảm nhận được tầm mắt cậu gắt gao khoá trên người, nội tâm hắn vừa khẩn trương vừa kiêu ngạo thoả mãn. Ngoài mặt lại nghiêm túc hỏi một vấn đề đòi hỏi độ tự sướng cao thâm. Nhưng thân là nam chính ngôn tình, giá trị nhan sắc của hắn thực không chê vào đâu được, nói lời này không thấy chỗ nào không đúng.

Phừng!! Không cần nhìn cũng biết nhất định khuôn mặt cậu đang đỏ như trái cà chua. Che giấu bản thân lúng túng, Gia Hân cao cao nâng cằm, biểu tình ngạo nghễ.

"Hiếm lạ ngươi!! Hàng ngày nhìn vào gương ta đã muốn bị mỹ sắc chói mắt!"

"Đúng đúng!! Hoàng quân của trẫm diễm lệ át quần phương, trên đời độc nhất vô nhị,..."

{tác giả : một đôi vợ hát chồng khen hay 😑                Có biết ta đang ế không hả hả 🔥🔥🔥}

Gia Hân coi thường liếc hắn.

"Coi như ngươi biết tự lượng sức."

"..."

Ư ư ư. Cậu đã nói cái gì vậy? Gia Hân trong lòng nổi bão. Mạng già của cậu, sẽ không kết thúc hôm nay đi. Cư nhiên chê bai mặt rồng.

Bảo Long gật đầu lia lịa, ái quân nói một là một, hai là hai, tuyệt không cãi lại. Dù có nói sai hắn cũng biến nó thành đúng được, giang sơn này không phải là trong tay hắn sao.

"Gia Hân, trẫm chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, vào đình nếm thử một chút nga~"

Quả thực cậu cũng đói rồi.

"Không thèm!!"

Gia Hân... Nghe giọng ai giống như mình í. Mà ở đây có mỗi hắn và cậu.

Bảo Long uỷ khuất cầm tay cậu làm nũng.

"Là những món bảo bối thích nhất, ăn xong rồi dỗi tiếp có được không?"

Tổng cảm thấy như hắn mới là người sai, chứ không phải cậu. Gia Hân không thể không mềm lòng, huống chi điểm tâm tinh xảo đặt trên bàn kia đều là đầu bếp cung đình đặc biệt làm, hương vị độc nhất.

"Dẹp hết đi!! đã nói là không muốn ăn."

Chính là một cỗ hoả khí không biết ở đâu ra phát tác. Gia Hân vẻ mặt phiền chán, cáu giận.

"Đừng nóng. Là trẫm sai, sẽ dẹp hết đi mà."

Đối với người trong lòng, Bảo Long có sự nhẫn nại vô cùng lớn. Đối phương giống đứa trẻ xấu tính không hiểu chuyện hắn cũng thấy đáng yêu. Vốn là hắn vô lăng, Gia Hân từ trận hôn mê giày vò tính tình mới bạo liệt.

Hắn ôm chặt cậu không buông, lực đạo trên tay nhè nhẹ vỗ lưng, miệng nói đủ câu dỗ dành để cậu nguôi giận. Vùi đầu vào lồng ngực vững chắc, Gia Hân cố kìm xuống cơn nóng giận. Lại vừa rồi, cậu hành xử... chỉ biết trong vô thức rất khó chịu, rất muốn phá nát đồ vật xung quanh, thậm chí còn muốn... máu tươi.

__________________________________

Ta vừa thi khảo sát học kì I về. Hơ hơ 😂, bài làm như dở ấy. Độc giả làm thương ta lập đàn phù hộ cho điểm ta trên trung bình cái 🙏

Truyện đã bỏ bê một thời gian rồi. Thực có lỗi. Ta tìm được mấy cuốn truyện hay nên cày một mạch để đổi mới chút cách viết. Và lịch học lớp 12 thực rất căng. Chớ ta k bao giờ bỏ hố đâu. Hố này đào sâu như vậy, sẽ đủ loại thế giới trên trời dưới biển 💪

Thật mong đỗ cái đại học, lúc đó có thể thoải mái ôm laptop viết truyện rồi. Cầm điện thoại bấm a bấm. Xong một chap ngón tay rã văn rời luôn 🤳
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.