Sau lễ sắc phong hoàng quân, triều đình trên dưới đã qua một tuần không thấy mặt hoàng thượng. Mọi người tỏ vẻ...
Dĩ nhiên, tân hoàng quân cũng không xuất đầu lộ diện. Hai người quấn quýt trong tẩm điện, tới bữa sai người đem đồ ăn tiến vào rồi lập tức lui ra, tắm rửa có ôn tuyền gần kề, thậm chí xử lý triều vụ, phê duyệt tấu chương cũng phá vỡ tiền lệ, toàn bộ dọn vào tẩm điện.
...
"Vậy hoàng thượng và ái quân, hai người... cái kia.. hai người làm gì trong đó lâu vậy?"
"Ở đây còn có thể làm gì?"
[ tác giả: mọi người hiểu "làm" gì cả mà 😎]
"Choang!!"- âm thanh đổ vỡ phía sau làm hai tỳ nữ đang chụm đầu tám chuyện giật mình thon thót. Phải biết đàm tiếu chuyện đế vương, nhất là qua tai vị hoàng quân nóng lạnh bất thường kia, một chữ- chết!
Quay đầu lại, thì ra là một tú nữ nho nhỏ, còn là giày rách không được sủng, nữ tỳ hất cằm đay nghiến.
"Ngọc Trân!! Cái đồ vô tích sự, cô dám làm vỡ khay trà?"
Ngọc Trân che giấu căm tức trong đáy mắt, run rẩy co người lại, cực lực cúi thấp đầu hối lỗi. Đám phi tần rảnh rỗi đem cô ra chà đạp, khinh rẻ đã chán. Bây giờ, ngay cả thái giám hay nô tỳ tầng lớp thấp nhất cũng có thể sai khiến, đánh đập cô. Sau bao trận đòn roi thừa sống thiếu chết, Ngọc Trân cũng vỡ mộng. Đây không phải là tiểu thuyết tình yêu, là thực. Đây cũng không phải thời đại của cô nữa, là cung đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3599911/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.